“Lúc sếp Ôn biết mợ sảy thai cũng rất buồn, đứa bé là của hai người, mợ bưồn thì trong lòng anh ấy cũng chẳng dễ chịu gì. Ngoài ra, thực sự không điều tra được manh mối gì về người đánh mợ chủ lần đó, ngay cả camera giám sát khu vực xung quanh cũng không có, hơn nữa đối phương rất rất có kinh nghiệm, đã có chuẩn bị từ trước”
“Mợ chủ, không giấu gì mợ, lần trước tôi nói với mợ rãng sếp Ôn vẫn luôn liên lạc với Tiêu Mạch Nhiên, còn nói có vài lần sếp Ôn tâm sự thân thiết với Tiêu Mạch Nhiên. Chắc mợ cũng hiểu, đó đều là sếp Ôn bảo tôi nói với mợ, thực tế hoàn toàn không có chuyện đó”
“Cái gì “Tôi cũng không muốn giấu mợ, nhưng tôi không dám trái lại lệnh của sếp Ôn. Sếp Ôn nóng tính, anh ấy bảo tôi sắp xếp cho anh ấy rất nhiều việc, tôi nghĩ anh ấy cố ý phớt lờ mợ”
“Tại sao phải cố ý phớt lờ tôi?”
Khoảng thời gian trước, đột nhiên Ôn Khanh Mộ không liên lạc gì với cô, cho đến bây giờ Tô Lạc Ly vẫn không hiểu lúc đó Ôn Khanh Mộ lên cơn gì.
“Tôi theo sếp Ôn nhiều năm như vậy, hễ là chuyện bí mật thì đều do.
tôi giải quyết, bao gồm cả việc tìm bác sĩ trung y kê đơn thuốc tránh thai cho mợ. Tôi nghĩ có lẽ sếp Ôn có chuyện gì khó nói, bây giờ anh ấy chưa thể có con, nhưng cô lại luôn muốn có con. Có thể anh ấy sợ làm lỡ dở mợ nên cố ý lạnh nhạt với mợ”
Tô Lạc Ly kinh ngạc nhìn Doãn Cẩn.
Hóa ra có nhiều chuyện như vậy nhưng cô lại không biết.
Mặc dù cô nghĩ không ra tại sao Ôn Khanh Mộ không muốn có con, nhưng từ điều này có thể thấy Ôn Khanh Mộ thật sự rất yêu cô.
“Mợ chủ, sếp Ôn thật sự rất yêu mợ”
“Ai là người nhà của bệnh nhân? Người nhà của Lê Thẩm Thấm có đây không?” Một y tá đi ra.
Đáp lại y tá là sự im lặng.
Y ta đi thẳng tới chỗ Tô Lạc Ly.
“Chẳng phải cô đến cùng sao? Cô có quen với cô gái đó không?”
“Tôi không quen”
“Cô gái đó tỉnh rồi, đang làm ầm lên muốn
gặp người vừa rồi cứu cô ấy, hai người ai đến xem thử đi?”.
Đang nói thì Ôn Khanh Mộ ra khỏi phòng khám.
Quá trình kiểm tra của anh đều được đơn giản hóa cho nên kết thúc rất nhanh.
“Về nhà thôi.”
Y tá vội ngăn Ôn Khanh Mộ lại.
“Đến xem cô gái anh cứu đi, đang làm ầmĩ lên muốn gặp anh đấy.”
“Không gặp” Ôn Khanh Mộ rất không vui.
Anh là người muốn gặp là có thể gặp được sao? Vì cô gái đó mà mạng anh sắp đi luôn đấy!
Tô Lạc Ly kéo anh lại.
“Anh liều mạng cứu cô ấy lên, nếu cô ấy lại muốn tự tử nữa thì chẳng phải anh tổng
công vô ích sao, đi thăm cô ấy đi.”
Ôn Khanh Mộ không nói thêm gì mà đi theo y tá vào một phòng khám khác.
Trong phòng, cô gái đó mặt mày trắng bệch, lạnh đến nỗi môi không còn chút máu.
“Có gì nói nhanh đi!”
Nếu không phải Tô Lạc Ly bảo anh vào thì anh sẽ không vào đầu!
“Là anh cứu tôi sao?” Cô gái nở nụ cười rạng rỡ với anh.
“Đúng”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sao, tôi đã được chưa?”
“Anh không có gì nói với tôi sao?”
Ôn Khanh Mộ suy nghĩ.
“Sau này đừng mặc áo lông màu trắng nữa!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ xoay người rời đi.
Doãn Cẩn lái xe đưa Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly về khu Rainbow.
Quần áo của Ôn Khanh Mộ vẫn còn ướt.
Trên xe hai người cũng chẳng nói gì.
Về đến nhà thì trời đã dần tối.
Thấy hai người về, khỏi phải nói dì Phương với Lệ Hoa vui cỡ nào.
Nhưng thấy sắc mặt hai người không tốt lắm, dì Phương với Lê Hoa cũng chẳng nói gì.
“Dì Phương, phiền dì nấu chút cháo gà”
“Được, tôi đi nấu ngay!” Dì Phương lập tức xoay người vào bếp.
Tô Lạc Ly đi thẳng lên lầu, Ôn Khanh Mộ đi theo phía sau.
Tô Lạc Ly hoàn toàn phớt lờ On Khanh Mô, cô vào phòng tắm, bắt đầu xả nước cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đứng phía sau cô, im lặng nhìn cô.
May mà cô về rồi, cô đã về rồi.
Tô Lạc Ly xả nước xong thì xoay người đi vào phòng thay đồ, tìm cho Ôn Khanh Mộ một bộ đồ ngủ dày.
Ôn Khanh Mộ vẫn luôn đi theo phía sau cô.
Thậm chí anh còn không nỡ chớp mắt, như đang lo lắng mình vừa chớp mắt thì Tô Lạc Ly sẽ biến mất vậy.
“Anh đi tắm đi.”
“Được.”
Tô Lạc Ly chuẩn bị xong thì ra khỏi phòng tảm.
Ôn Khanh Mộ vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo ướt ra rồi vào bồn tắm.
Tô Lạc Ly ngồi trên giường trong phòng ngủ.
“Ly Ly!”
Đột nhiên trong phòng tắm truyền đến tiếng gọi của Ôn Khanh Mộ.
“Chuyện gì?”
“Không có gì”
Một lúc sau.
“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ lại gọi.
“Chuyện gì?”
“Không có gì?
Cách một lúc là Ôn Khanh Mộ lại gọi Tô Lạc Ly, cứ thể gọi đi gọi lại bảy tám lần, lần nào cũng là không có gì”.
Tô Lạc Ly không biết Ôn Khanh Mộ bị làm sao.
“Ly Ly!”
Lại mấy phút trôi qua, Ôn Khanh Mộ gọi tiếp, nhưng lần này không nghe thấy Tô Lạc Ly đáp lại.
“Ly Ly!” Anh tiếp tục gọi lớn hơn.
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng ra khỏi bồn, mở cửa phòng tắm, kết quả không thấy Tô Lạc Ly trong phòng ngủ.
“Ly Ly!”
Lúc này, cạch một tiếng, cửa mở ra.
Tô Lạc Ly đang bưng một bát canh gừng.
Vừa vào cửa, Tô Lạc Ly đã thấy Ôn Khanh Mộ trần như nhộng đứng ở giữa phòng ngủ, cô cũng giật cả mình.
Cả hai bỗng chốc sững sờ.
Ôn Khanh Mộ phản ứng lại, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
May quả, hú vía một phen.
Nhưng anh tắm cũng không yên tâm, thể nên vội tắm cho xong, mặc quần áo Tô Lạc Ly đã chuẩn bị rồi ra khỏi phòng tắm.
Thấy Ôn Khanh Mộ ra, Tô Lạc Ly lập tức nói với anh.
“Uống canh gừng đi.”
Giọng cô không có chút độ ấm nào.
Mặc dù cô tận mắt nhìn thấy Ôn Khanh mộ cố gắng vùng vãy trong biển lớn, cũng biết được rất nhiều chuyện từ chỗ Doãn Cẩn.