Tại sao Tô Lạc Ly có thể máu lạnh vô tình như vậy? Cho dù bây giờ họ đang có mâu thuẫn, nhưng cô cũng không thể mặc kệ sống chết của anh chứ.
Tiêu Mạch Nhiên trở về.
“A Khanh, anh đừng quá tức giận, có lẽ Lạc Ly thật sự có chuyện.”
Ôn Khanh Mộ chỉ cười khẩy, không nói gì.
Ôn Khanh Mộ ở bệnh viện một tuần, trong một tuần này anh và Tô Lạc Ly không hề liên lạc với nhau, Tô Lạc Ly cũng không tới nữa.
Nói Tô Lạc Ly không muốn tới thì thà nói cô không dám tới.
Cô vẫn không dám thẳng thắn đối diện, cô càng sợ hãi thì càng không dám.
Đây là người đàn ông đầu tiên cô yêu sâu đậm!
Cho dù bác sĩ nhiều lần giữ lại, nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn kiên quyết ra viện.
Anh trở lại khu Rainbow.
Đối với việc Ôn Khanh Mộ ra viện, Tô Lạc Ly ít nhiều cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Sao anh lại ra viện?”
Tô Lạc Ly mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng vẫn quan tâm Ôn Khanh Mộ.
“Không muốn ở trong bệnh viện nữa.”
Thái độ của Ôn Khanh Mộ cũng lạnh như băng.
Sau vụ cãi vã ở bệnh viên, hai người không liên lạc với nhau nữa.
Nhưng suy cho cùng họ cũng là vợ chồng từng dốc bầu tâm sự với nhau.
“Ồ, buổi tối anh muốn ăn gì không?”
“Tùy.”
Ôn Khanh Mộ nói xong liền đi thẳng lên gác.
Tô Lạc Ly suy nghĩ một lát rồi đi vào nhà bếp.
Dạo trước dì Phương cũng cảm thấy hai người là lạ, hôm nay nghe thấy cách hai người nói chuyện thì càng chắc chắn hơn.
“Mợ chủ, đôi vợ chồng trẻ nào mà chẳng cãi nhau, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, không có gì to tát cả, hai người cứ từ từ nói chuyện thôi.”
Tô Lạc Ly cười gượng.
“Có sườn không?”
“Có, để tôi đi lấy.” Dì Phương lập tức bước đến chỗ tủ lạnh.
Dì Phương đoán chắc Tô Lạc Ly sẽ chuẩn bị bữa tối cho Ôn Khanh Mộ, nghĩ thầm đôi vợ chồng trẻ này cũng nên làm hòa rồi, thế là không giúp đỡ nữa.
Bữa tối Lê Hoa gọi Ôn Khanh Mộ xuống nhà.
Trên bàn ăn hai người không ai nói một lời.
Dì Phương thấy thế, lập tức múc cho Ôn Khanh Mộ một bát canh sườn.
“Cậu chủ, đây là canh mợ chủ tự mình nấu cho cậu đấy, nấu hơn hai tiếng liền, canh này chuyên để bổ sung can-xi, mợ chủ có lòng quá.”