“Vốn dĩ hôm nay con không định nói với bố, vì tin tức này không được coi là tốt”
“Con mau nói đi!” Hoắc Vũ Long thúc giục, ông đã không đợi được nữa rồi.
“Con đã điều tra ở thành phố Z rất lâu, cuối cùng cũng tra được ra bác ở cùng một người đàn ông tên là Tô Khôn”
“Tô Khôn?! Không ngờ lại là ông ta!” Hoắc Vũ Long kinh ngạc nhìn Giản Ngọc.
“Bố nuôi, bố biết người tên Tô Khôn này ạ?”
“Bố biết nhưng không quen lắm, nhà ông ta bán rượu. Vào sinh nhật mười tám tuổi của chị bố cần một lượng rượu lớn để làm lễ trưởng thành cho bà ấy, khi ấy rượu được mua từ nhà máy rượu Tô Ký, người tên Tô Khôn này giao rượu với tư cách là con trai ông chủ, không ngờ lại là ông ta” Hoắc Vũ Long đập tay với vẻ đầy tiếc nuối. Ông tưởng rằng đã điều tra tất cả mọi người rồi, vậy nên mới để lọt thằng cha giao rượu này! Ai ngờ thằng cha này mới chỉ giao rượu một lần mà hai người đã đến với nhau rồi! “Con nói tiếp đi!”
“Bác ấy đến thành phố Z cùng Tô Khôn rồi đổi tên thành Tô Ngọc, nhưng tiếc là…”
“Tiếc là gì?!” Hoắc Vũ Long có dự cảm không lành. Mặc dù ông đã chuẩn bị tâm lý trước rằng chị mình đã qua đời, dù gì cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi. “Trên đường hai người bỏ trốn, bác bị sảy thai nên không giữ được đứa trẻ kia. Sau đó bác sinh ra một cô con gái nhưng nhà họ Tô rất trọng nam khinh nữ, vẫn luôn là mấy đời độc định, nhất định phải có con trai. Người tên Tô Khôn này là một tên công tử bột, dan díu với người khác trong lúc bác mang thai. Sau khi bác sinh con gái thì bồ nhí của ông ta sinh đôi một trai một gái.”
Hoắc Vũ Long nghe thấy vậy thì nổi cả gần xanh.
Không ngờ chị gái của ông lại gặp phải tại họa này!
“Bác ấy không cam lòng nên một lòng muốn sinh con trai cho nhà họ Tô. Trước đó bác ấy bị sảy thai nên để lại di chứng, cộng với lúc ở cữ không an dưỡng tốt nên mấy năm sau mới có thể mang thai lại, cuối cùng lần này cũng sinh được một cậu con trai.”
Giản Ngọc thầm thở dài.
Ngay cả một người đàn ông tự nhận mình có ý chí sắt đá như anh ta cũng cảm thấy số phận của người phụ nữ này quả bị thảm.
“Từ khi sinh ra sức khỏe của đứa trẻ này đã không được tốt, sau đó được phát hiện rằng mắc bệnh tim và không sống được lâu.”
“Sau khi sinh con trai, bác ấy cứ nằm triền miên trên giường, sau đó cũng…” Nước mắt Hoắc Vũ Long đã rơi đầy mặt. Chị gái của ông đường đường là cô cả danh giá của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đã được nâng niu và nuông chiều, không ngờ lại vì một tên đàn ông mà… “Chị ơi chị, chị thật sự ngốc quá, vì một tên đàn ông như vậy có đáng không?!” Hoắc Vũ Long không ngừng đập bàn. “Bố nuôi, bố đừng quá đau buồn, người chết không thể sống lại. Sắp đến Tết rồi, lẽ ra con không nên nói với bố những chuyện này”.