So với quán bar, buổi tối ở night club Thất Nguyệt Hoa càng thêm ồn ào nhộn nhịp, náo nhiệt lạ thường.
Cả toà club là một khối hình bầu dục, vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy sàn nhảy tràn đầy ánh đèn rực rỡ sắc màu, ở chính giữa là sân khấu, thông thường luôn có ban nhạc ở đó, ngay giữa sàn nhảy thường có thể xem được những màn biểu diễn đặc sắc của các nữ công múa cột.
Điều khá độc đáo ở đây là các phòng bao, quây vòng quanh sảnh lớn tầng một, tất cả các phòng bao đều là kính trong suốt, lúc nào cũng có thể đứng trước kính xem biểu diễn, không muốn xem có thể trực tiếp hạ rèm che xuống, tách khỏi không gian bên ngoài.
Ôn Khanh Mộ và Dạ Bân ngồi trước quầy bar ở sảnh tầng một, Dạ Bân đang huýt sáo với nữ công múa cột trên sàn nhảy.
Một nhân viên phục vụ đi tới, anh liền búng ngón tay: “Tặng một bó hoa giúp tôi”
Ôn Khanh Mộ nhoài người trên quầy bar, lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại là dòng thời gian của Tô Lạc Ly.
Tổng cộng có bốn bức ảnh, anh đã xem đi Xem lại vài lần.
“Không biết đăng tấm ảnh tự sướng sao?”
Ôn Khanh Mộ lầm bầm.
Ngay khi anh đang thất thần, một bàn tay đột nhiên thò tới cướp mất điện thoại của anh.
“Xem gì mà mê mẩn vậy? Đến người đẹp.
cũng không thèm nhìn!” Dạ Bân liếc nhìn anh, rồi nhìn về phía chiếc điện thoại.
Chỉ là vài tấm ảnh phòng ốc, một cánh tay của Dạ Bân đặt lên vai Ôn Khanh Mộ: “Tôi nói này người anh em, căn phòng này có gì chứ?”
Dạ Bân thu nhỏ tấm ảnh đã được phóng to lên, lúc này mới phát hiện, thì ra đây là dòng thời gian của Tô Lạc Ly.
“Trả cho tôi!” Ôn Khanh Mộ giảng điện thoại lại.
Dạ Bản cười xấu xa, liếm liếm môi: “Nhớ vợ rồi?”
“Cút!” Ôn Khanh Mộ cầm cốc rượu lên uống.
“Không phải ông nói người phụ nữ của ông đóng vai nữ thứ phụ sao? Hay là ông đầu tư vào ba mươi triệu, giúp đỡ cho cô ta?”
“Tôi không giúp cho cô ấy, chỉ là lúc đó đến muộn, nên bảo đạo diễn cho cô ấy một cơ: hội mà thôi” Ôn Khanh Mộ vội giải thích.
Dạ Bân chu môi, tỏ vẻ rất không tin lời này.
“Nhưng nữ thứ phụ như cô ta mà ở phòng thế này thì giản dị quá thì phải? Còn là phòng đôi! Phi phi phi, vừa nhìn đã thấy là bị người ta bắt nạt rồi”
Mở điện thoại ra, mở lại ảnh, phát hiện đúng là như vậy!
Bên trong có hai chiếc giường, chỉ là không nhìn kĩ thì sẽ không thấy!
Dạ Bân ôm lấy vai Ôn Khanh Mộ: “Người anh em, tôi nói cho ông biết, việc sắp xếp khách sạn trong đoàn phim rất được chú ý, thứ nhất là nhìn đất diễn, thứ hai là độ nổi tiếng, thứ ba chính là chỗ dựa, đất diễn của cô bé nhà ông cũng không ít, theo lí mà nói, ít nhất cũng được ở phòng đơn”
Hai người đang nói chuyện, phía sau bỗng truyền tới một giọng nói hung hăng càn quấy.
“Em gái, đến đây uống với anh vài li!
Hahaha..” Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này, sợ là cả thành phố Z cũng không tìm được mấy người.
Ði đầu là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vài cúc áo cởi ra, lộ ra làn da rất quyến rũ.
Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đào hoa có thần sáng ngời, tỏa ra ánh hào quang, giữa mày lộ ra nét gì đó không nói thành lời. Khi híp mắt lại, khiến người khác cảm thấy khí lạnh bức người.
Mộ Dung Dịch, được mệnh danh là đệ nhất thiếu thành phố Z, đôi lúc sẽ đưa vài tên thiếu gia nhà giàu ở thành phố Z đến đây, mọi người ở đây hầu như đều nhận ra anh ta Ôn Khanh Mộ quay mặt đi, nhíu mày: “Chúng ta về phòng bao đi”
Dạ Bân cũng không nói gì, hai người đi thẳng tới cầu thang lên tầng, trở về phòng bao của mình.
Dạ Bân lấy tay chọc Ôn Khanh “Tôi nói này, ông cứ tránh anh ta suốt làm gì?”
“Phiền” Miệng Ôn Khanh Mộ nhả ra một chữ.
“Anh ta tìm tôi vài lần rồi đấy, muốn bảo tôi giới thiệu hai người làm quen, tôi cũng đã giới thiệu rồi, cảm ơn tôi thế nào đây?”
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn Dạ Bân, ánh mắt đó dường như đang nói: Lẽ nào đây không phải là chuyện ông nên làm sao?
“Hữi Thắng nhóc này!” Dạ Bân và Ôn Khanh Dạ đã là bạn gần mười năm, đều hiểu rất rõ tính cách của đối phương.
Hai người ngồi trong phòng uống rượu một hồi, Dạ Bân cảm thấy quá là buồn chán.
“Tôi nói này, ông gọi tôi ra đây, cũng không cho tôi tìm vài em gái bầu bạn, ông muốn tôi buồn chết à!” Dạ Bân đặt ngay bình rượu lên bàn: “Không được, tôi phải đi tìm vài em đây!”
Ôn Khanh Mộ không để ý đến anh ta.
Dạ Bân lập tức sáp lại gần, võ võ gáy Ôn Khanh Mộ: “Tâm trạng ông không tốt, chính là vì nhớ vợ rồi, tôi giúp ông tìm vài em gái mặt đẹp dáng ngon an ủi thân thể trống rỗng của cậu nhai”
Nói xong, Dạ Bân liền đi ra khỏi phòng bao.
Vừa vào sảnh lớn, Dạ Bân lập tức đi câu gái.
Hôm nay Tô Lạc Ly tan làm khá muộn, nhưng vẫn bắt taxi qua, đi suốt một giờ, lúc tới night club Thất Nguyệt Dạ đã là hơn mười giờ, khiến quản lý phụ trách mắng cho một trận.
Cô nhanh chóng thay sang đồ của Tô Ngọc Điềm.
Night club Thất Nguyệt Dạ là một night club rất đặc biệt, điều đặc biệt ở đây rất nhiều, nhưng nhân viên phục vụ chính là điều đặc sắc nhất.
Toàn bộ nhân viên phục vụ ở đây đều là mặc trang phục hầu gái trong truyện tranh, mỗi người đều có một chiếc mặt nạ mang đặc trưng riêng, mặt nạ chỉ che đi nửa mặt từ mũi trở lên.
Chỉ là, mặc dù đều là trang phục hầu gái, nhưng loại trang phục này cũng chia thành nhiều loại, khi Tô Lạc Ly mặc lên bộ đồ hầu gái phối trắng đen, tay bê khay rượu, bát đầu chính thức làm việc liền phát hiện, có trang phục hầu gái phối đỏ đen, còn có phối xanh đen nữa.
Tối qua, Tô Ngọc Điềm đã nói qua với cô vài điều cần lưu ý và những quy định ở đây.
Trang phục hầu gái phối đỏ đen, rõ ràng là hở hang hơn, loại này có thể dẫn ra ngoài qua đêm, còn trang phục hầu gái phối xanh đen, mặc dù cũng hở hang, nhưng không đến mức quá đáng, loại này có thể đưa vào phòng bao, nhưng không thể đưa ra ngoài qua đêm.
Còn trang phục hầu gái phối trắng đen như: cô, chỉ đơn thuần là tiếp thị rượu và phục vụ, khách ở đây cũng đều biết, mặc đồ phối đen trảng chỉ đơn giản là nhân viên phục vụ mà thôi.
Có quy định về trang phục, tảng đá đè nặng trong lòng Tô Lạc Ly cũng coi như biến mất.
Khách hôm nay cực kì nhiều, rượu trên khay của cô vơi đi liên tục, nghĩ đến tối nay có thể kiếm được không ít tiền, Tô Lạc Ly càng thêm tích cực làm việc.
Mộ Dung Dịch và đám bạn xấu đang ngồi trong phòng bao, một gã trong đó – Lâm Trác vội vàng chạy về: “Anh Dịch! Anh đoán xem em vừa nhìn thấy ai”
Mộ Dung Dịch vắt chân chéo ngũ, cả người dựa lên sofa da màu đỏ, khế nhấp ngụm rượu: “Ai?”
“Dạ Bân! Dạ thiếu!”
Mộ Dung Dịch hơi híp mắt lại: “Dạ thiếu?
Tức là, hôm nay, chủ tịch Ôn cũng ở đây?”
“Em không thấy, với cả, cho dù có nhìn thấy, em cũng không nhận ra, Ôn Khanh Mộ này cực kì thần bí, đã giàu nứt đố đổ vách, mà chưa từng xuất hiện trên báo chí, truyền hình, chưa từng lộ mặt luôn! Đoán là cũng chỉ có Dạ thiếu biết anh ta.”
Lâm Trác sáp lại gần Mộ Dung Dịch: “Anh Dịch, em vừa thấy tên nhóc Dạ Bân kia đi Ki nơi câu gái, còn nói là tìm cho bạn, có cần mượn cơ hội này…”
Nói rồi, Lâm Trác cười đê tiện.
Mộ Dung Dịch cười đểu: “Còn không đi đi!”