Tô Lạc Ly nhận ra đó là giọng của Lê Hoa, cô nhanh chóng đứng dậy và chạy ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhưng bên ngoài không có ai?
Tô Lạc Ly hoảng hốt chạy theo con đường mà cô tới đây thì phát hiện Lê Hoa ngã nhào trên mặt đất, cắn răng ôm lấy chân, trên trán cô ấy còn đang chảy máu.
“Lê Hoa! Có chuyện gì vậy?”
“Mợ chủ! Mau đuổi theo, cậu chủ nhỏ bị bắt cóc rồi!” Lê Hoa chỉ về phía chân cầu thang và nói.
Tô Lạc Ly không quan tâm nhiều như vậy, lập tức đuổi theo hướng mà Lê Hoa chỉ nhưng không thấy bóng dáng ai cả.
Hơn nữa chân cầu thang này còn có rất nhiều chỗ rẽ, có lối dẫn ra khỏi trung tâm thương mại, cũng có lối đi lên tầng khác, hơn nữa trung tâm thương mại lại rất lớn!
Vừa hay Tô Lạc Ly tình cờ gặp vệ sĩ đang tuần tra.
“Mợ chủ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Cậu chủ nhỏ bị bắt cóc rồi, các anh mau phong tỏa trung tâm thương mại đi!”
“Vâng!” Các vệ sĩ đâu dám lơ là, bọn họ nhanh chóng triển khai hành động.
Tô Lạc Ly quay lại nơi vừa trông thấy Lê Hoa thì phát hiện Lê Hoa đã ngất xỉu trên mặt đất, cô lập tức gọi xe cấp cứu.
Cô chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện tên tội phạm bắt cóc trẻ em còn chưa kịp chạy ra khỏi trung tâm thương mại. Dù sao thì khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ cần gã vẫn chưa chạy ra khỏi đây thì họ có thể tìm kiếm khắp nơi trong trung tâm mua sắm này.
Tô Lạc Ly vẫn gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng dẫn theo một lượng lớn người tới đây, bao vây chặt chẽ quanh trung tâm thương mại, ngay cả một số ít khách hàng trong trung tâm thương mại cũng đều bị bao vây ở bên trong.
Lê Hoa được đưa đến bệnh viện, người của bệnh viện cho biết cô ấy bị thương nghiêm trọng đến não nên mới tạm thời hôn mê.
“Không sao đâu, sẽ không sao đâu.” Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô.
“Bé cưng, bé cưng của chúng ta!” Tô Lạc Ly vừa nhìn thấy Ôn Khanh Mộ đã khóc thành tiếng.
Chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, cô vẫn là Tô Lạc Ly kiên cường và dũng cảm, nhưng ở trước mặt Ôn Khanh Mộ, cô mới là một Tô Lạc Ly yếu đuối, không cần kiên cường.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, nhóm vệ sĩ nói với anh rằng sự việc chỉ mới xảy ra thôi, kẻ đó không chạy thoát đâu! Đừng lo lắng.”
Tô Lạc Ly nghe thấy Ôn Khanh Mộ nói như vậy thì mới yên tâm hơn một chút.
Nghe thấy tiếng hét của Lê Hoa, cô lập tức lao ra ngoài gần như chỉ trong vòng vài giây, cô cũng mới chỉ đuổi theo mấy phút đã gặp được vệ sĩ, từ trước đến nay vệ sĩ của nhà họ Ôn đều là những người tinh nhuệ trong đám tinh nhuệ, tốc độ làm việc siêu nhanh. Chưa đến mấy phút đã chặn hết lối ra của trung tâm thương mại.
Trước khi Tô Lạc Ly đến trung tâm thương mại, các vệ sĩ cũng đã tiến hành khảo sát địa hình nơi đây.
Nói cách khác, từ khi xảy ra chuyện đến khi phong tỏa lối ra chỉ mất mười mấy phút, nhưng từ nơi xảy ra chuyện đến lối ra gần nhất, cho dù là một người đàn ông sức dài vai rộng thì cũng không thể chạy ra khỏi đây trong vòng mười mấy phút.