“Nhưng em quen cháu gái Ôn Khanh Mộ, nếu anh ấy là ma cà rồng, vậy cháu gái anh ấy thì sao? Chẳng lẽ cô ấy cũng là ma cà rồng? Hoặc nói cách khác, sao anh ấy có thể có cháu gái được? Anh cả, em thấy anh nên khuyên bố đi, đừng nhốt chị họ nữa.”
“Ma cà rồng sẽ mãi mãi trở thành ma cà rồng vào ngày họ biến thành ma cà rồng, tuổi của họ cũng được cố định vào thời điểm đó, sau này họ sẽ không bao giờ già đi. Điều này không liên quan đến việc họ có người nhà hay không, cũng không có nghĩa anh ta là ma cà rồng thì người nhà anh ta cũng là ma cà rồng.”
Giản Ngọc vừa lái xe vừa nói chuyện với Hoắc Tư Kiệt.
“Hơn nữa, chúng ta là người trần mắt thịt, không có cách nào phân biệt được anh ta là người hay là ma cà rồng. Ma cà rồng thường có mắt xanh, chạm vào da cũng thấy lạnh, tinh lực của họ là vô hạn, tốc độ và sức mạnh cũng hơn hẳn loài người.”
Mặc dù Hoắc Tư Kiệt không hứng thú với những chuyện này lắm, nhưng Giản Ngọc vẫn tiếp tục nói về nó.
Tô Lạc Ly ngồi xổm ở phía sau không dám thở mạnh, nghe những lời này của Giản Ngọc, cô luôn cảm thấy anh ta đang nói cho mình nghe.
Suốt chặng đường, Giản Ngọc đều nói về chuyện ma cà rồng.
May mà họ xuất phát khá sớm nên không vào giờ cao điểm tan tầm, hành trình này khá suôn sẻ.
Tại bãi đỗ xe của sân bay.
Hoắc Tư Kiệt cảm thấy gay rồi, nếu Giản Ngọc khoá xe lại thì Tô Lạc Ly không xuống được cũng không đi được.
“Em xuống trước xong giả vờ bị đau bụng, chị nhân cơ hội ấy xuống xe ngay nhé.”
Hoắc Tư Kiệt gõ những lời này trên điện thoại rồi đưa cho Tô Lạc Ly xem.
Tô Lạc Ly gật đầu.
Giản Ngọc xuống xe, Hoắc Tư Kiệt theo sau, cậu lấy vali từ trong cốp ra rồi hai người đi về phía trước.
Ngay khi Giản Ngọc định khoá cửa xe thì Hoắc Tư Kiệt đột nhiên ôm bụng.
“Anh cả, không ổn rồi, em đau bụng!”
“Sao vậy?”
Hoắc Tư Kiệt ôm bụng ngồi xổm trên đất, Giản Ngọc lập tức đỡ cậu dậy.
“Đang yên đang lành sao lại đau bụng thế?”
Lúc này Tô Lạc Ly thận trọng mở cửa, nhẹ nhàng bước ra trốn sau xe.
“Vừa nãy em đau thấu tim, bây giờ đỡ rồi.”
“Có cần đi khám không?”
“Không cần đâu, đừng để lỡ chuyến bay, chắc do em ăn phải đồ lạnh thôi.”
“Được rồi.” Giản Ngọc khoá cửa xe lại, cùng Hoắc Tư Kiệt ra sảnh chờ của sân bay.
“Anh cả, anh đưa em tới đây thôi được rồi, anh về đi.”
“Ừ, anh không chờ cùng em nữa nhé, giữ gìn sức khoẻ!”
Giản Ngọc vỗ vai Hoắc Tư Kiệt rồi xoay người rời đi.
Hoắc Tư Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tô Lạc Ly lặng lẽ chạy tới.
“Chị họ, em đã lén trộm chứng minh thư cho chị rồi, cũng đã đặt vé máy bay cho chị. Chị mau ra lấy vé đi, qua cửa kiểm tra an ninh là an toàn rồi!”
Tô Lạc Ly gật đầu ngay lập tức, sau đó chạy đi lấy vé.
Tới đây, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoắc Tư Kiệt nhanh trí, cắt đuôi được Giản Ngọc.
Cả hai cùng đến cửa kiểm tra an ninh, mọi người đã xếp thành hàng dài ở đó.