“Lý do bố chọn mẹ và em gái không phải là vì họ quan trọng hơn, mà là vì họ yếu ớt hơn. Mẹ và em gái của con sẽ chết trong ngục tối bất cứ lúc nào, nhưng con thì khác, con là con trai của bố, con là đàn ông con trai!”
Dường như Ôn Khanh Mộ cũng nhận ra lời mình nói có chút nặng nề, nhưng anh cũng không có ý định đổi sang cách khác, anh cảm thấy cậu bé biết những thứ này càng sớm thì càng quan trọng.
“Chỉ khi một người đàn ông trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, vì vậy con phải trở nên mạnh mẽ thì mới có thể phòng tránh việc người bên cạnh mình bị thương.”
Tô Lạc Ly đang đứng nghe trộm ngoài cửa lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chẳng lẽ không nên giải thích cho con trai ư?
Sao lại trở thành dạy dỗ con trai rồi?
Nhưng có vẻ như Tam Tam cũng không có ý bác bỏ.
“Bố sẽ không ở bên con cả đời, mẹ cũng vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày bố mẹ sẽ rời xa con. Đến khi đó con phải bảo vệ em trai em gái, có lẽ còn có người phụ nữ mà con yêu.”
Tô Lạc Ly đứng ở ngoài cửa, cô nghe thấy anh nói vậy thì thật sự dở khóc dở cười, sao anh càng nói càng xa thế này?
“Nhưng con không cần phải sợ hãi, bởi vì thời gian còn rất dài, bố sẽ luôn dạy cho con cách để trở nên mạnh mẽ hơn.”
Tam Tam nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ, dường như cậu bé đã hiểu.
“Bố tin con có thể hiểu, con có trách bố cũng không sao, thậm chí con hận bố cũng được. Bố thà để con hận mình, còn hơn là con trở thành một đứa ăn hại luôn được người khác che chở nhưng không có bất kỳ tác dụng gì!”
Ôn Khanh Mộ nói rất nhiều, nhưng thấy Tam Tam không có phản ứng, anh bèn phất tay, “Đi lấy nước tới đây cho bố, bố khát.”
Tam Tam ngoan ngoãn chạy đến bàn và mang nước tới.
Đã một lúc lâu mà trong phòng vẫn không có tiếng động, Tô Lạc Ly quay lại kiểm tra xem bánh mì nướng của mình thế nào rồi, sau đó lại lặng lẽ lên lầu, nhưng trong phòng vẫn không có một tiếng động.
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra thì thấy hai bố con đã ngủ say!
Ôn Khanh Mộ nằm trên giường của cô, Tam Tam đang ngủ bên cạnh anh, cảnh tượng này trông rất hài hòa.
Tô Lạc Ly thở dài một hơi, có lẽ lời nói của Ôn Khanh Mộ có hiệu quả rồi.
Đến chiều hai bố con mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh, Ôn Khanh Mộ bắt đầu kể công với Tô Lạc Ly đang ở trong phòng.
“Anh đã giải quyết hết rồi!”
“Thật sao? Em thấy dường như Tam Tam vẫn không có gì thay đổi.”
“Em không tin sao? Tam Tam, đi lấy cho bố một quả táo!”
Tam Tam dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, cậu bé lăn xuống giường rồi đi tới bàn, sau đó lấy một quả táo và đưa cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ cầm quả táo và quơ quơ trước mặt Tô Lạc Ly, “Em thấy anh sai bảo con dễ chưa này! Chưa chắc em đã dễ sai bảo con như vậy đâu?”
“Anh chắc chắn không phải là do thằng bé đau lòng rằng anh bị thương?”
“À… đây chỉ là một khía cạnh rất nhỏ, quan trọng hơn là thằng bé nghe lời anh, hơn nữa còn rất tôn sùng và kính trọng anh, anh bảo sao thì nó nghe vậy!”