“Uống thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể, dễ dẫn đến vô sinh.”
“Dù sao sau này em cũng không cần sinh con, không quan trọng.”
“Ai nói sau này em không…” Ôn Khanh Mộ muốn nói lại thôi.
“Hử?”
“Không có gì, cho dù không sinh con thì uống thuốc tránh thai cũng không tốt cho cơ thể, không sao, anh chỉ càu nhàu chút thôi.”
Đương nhiên Tô Lạc Ly hiểu rõ Ôn Khanh Mộ, con người anh nhìn bề ngoài thì ngông nghênh ngang ngược, nhưng trong tình yêu anh vô cùng dễ thỏa hiệp.
“Hôm nay anh không cần đeo đâu.”
“Vì sao?”
“Hai ngày trước em mới tới tháng, đang kỳ an toàn, không sao đâu, yên tâm đi.”
Nói xong, Tô Lạc Ly vòng tay qua cổ Ôn Khanh Mộ kéo anh vào trong ngực.
Lại là một đêm ngọt ngào.
Chỉ tiếc sự ngọt ngào chỉ kéo dài hai ngày, Tô Lạc Ly lại quay về đoàn phim, Ôn Khanh Mộ khôi phục số phận phòng không gối chiếc.
Buổi sáng hôm ấy, tập đoàn Dark Reign có cuộc họp quan trọng, cuộc họp vừa kết thúc, Ôn Khanh Mộ gọi Giản Ngọc vào văn phòng của mình.
“Lạc Ly bắt gặp tôi ở công ty, chắc anh phải tốn nhiều công sức lắm mới giấu được đúng không?”
Giản Ngọc vắt chéo chân nghịch cái bút trong tay.
“Ngược lại thì đúng hơn, nói dăm ba câu là xong, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi nói gì cô ấy cũng tin.”
Khuôn mặt Ôn Khanh Mộ tràn ngập vẻ kiêu ngạo cứ như anh cố ý nói cho người nào đó nghe vậy.
“Thật à?”
Ôn Khanh Mộ cởi một cúc áo, kéo cổ áo của mình ra, một dấu hôn to đùng in trên cổ anh, muốn mập mờ bao nhiêu thì mập mờ bấy nhiêu.
Điều này cũng cho thấy đêm qua anh và Tô Lạc Ly nhiệt tình trên giường đến mức nào.
Giản Ngọc chỉ cảm thấy người đàn ông này quá ấu trĩ.
“Dạo này anh làm việc khá ổn, mới có mấy ngày mà mọi người đã rất tin phục anh rồi, tiếp tục cố gắng nhé.”
“Vâng, sếp Ôn!” Giản Ngọc nhếch môi đứng dậy, “Không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”
“Khoan đã, chuyện tôi bảo anh bịa gần đây anh đã bịa xong chưa vậy?”
“Chẳng phải anh nói người phụ nữ của anh chỉ tin anh sao? Vậy anh tự bịa là được, cần gì tôi bịa chứ?”
“Anh… Giản Ngọc, đừng quên chuyện anh hứa với tôi lúc đầu!”
“Yên tâm đi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho anh câu trả lời hài lòng.” Giản Ngọc bỏ lại câu này rồi vênh mặt rời đi.
Yên tâm ư?
Anh sao mà yên tâm được.