Điều này cũng khiến anh hoàn toàn không nghĩ đến việc mình là cháu trai cả nhà họ Mục, có một ngày mình phải thừa kế sản nghiệp.
Cho đến tận ngày hôm nay, khi mà hiện thực này đột nhiên bày ra trước mắt.
“Mục Tranh, cháu đã trưởng thành rồi, mấy năm nay cháu cũng đã chơi bời ở bên ngoài đủ rồi, đã đến lúc cháu phải thu bớt lại tâm tư, cống hiến một chút cho gia tộc. Tuổi tác của bố cháu và các chú cũng càng ngày càng cao, cháu cũng đâu thể để mấy em trai em gái vẫn chưa hiểu chuyện tới làm tròn bổn phận giúp mình được?”
Từng câu từng chữ đều như đâm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.
Ôn Khanh Mộ liếc mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, nói tiếp: “Ngay từ đầu bảo cháu và Phương Đóa ở bên nhau cũng là xuất phát từ sự suy xét này. Phương Đóa có kinh nghiệm đi du học ở nước ngoài, cũng rất có kinh nghiệm trong việc quản lý công ty của gia tộc. Sau khi hai đứa kết hôn, cô ta có thể giúp cháu, thậm chí nếu cháu muốn tiếp tục ở lại trong giới giải trí thì cũng không phải là không thể.”
Mục Nhiễm Tranh vẫn không có một chút phản ứng nào, cứ như người bị đần độn vậy.
“Sự nhượng bộ lớn nhất mà mọi người dành cho cháu là, nếu lần này cháu không muốn rút khỏi giới giải trí thì cũng được thôi, Phương Đóa có thể thay cháu làm một số chuyện trong công ty của gia tộc. Nhưng cháu cũng phải dành một phần tinh thần và sức lực để học tập công việc của gia tộc.”
Ôn Khanh Mộ thấy từ đầu đến cuối Mục Nhiễm Tranh đều không có phản ứng gì thì bèn đứng dậy, “Hôn lễ đã được ấn định vào ngày hai mươi tám tháng sau, cháu chuẩn bị tâm lý đi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại di động của Mục Nhiễm Tranh từ trong túi ra, để lên bàn rồi lập tức rời khỏi căn phòng.
Tô Lạc Ly vẫn luôn đợi ở bên ngoài, Ôn Khanh Mộ đi ra, cô đã lập tức bước tới, “Anh không động tay động chân đấy chứ?”
“Sao có thể chứ? Em tưởng anh vẫn là đứa trẻ lên ba hay sao?”
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên và hôn một cái.
“Vậy anh ta có phản ứng gì không?”
“Nó đồng ý rồi.” Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, “Anh đói rồi, em đi làm chút gì đó ngon ngon cho anh đi.”
Ôn Khanh Mộ lại dặn dò vệ sĩ: “Không cần trông chừng nó nữa, nó muốn đi đâu thì đi.”
Tô Lạc Ly quay đầu nhìn về phía căn phòng của Mục Nhiễm Tranh, sau đó rời đi cùng Ôn Khanh Mộ.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Mục Nhiễm Tranh quả thực có chút ngây thơ, như thể một càng trai ngây ngô vậy. Nhưng thực ra anh vẫn rất có ý thức trách nhiệm.
Ôn Khanh Mộ chỉ cần lấy thân phận cháu trai cả ra để ép anh thì tám mươi phần trăm là anh sẽ không có phản ứng gì nữa.
Nhưng Tô Lạc Ly luôn cảm thấy một Mục Nhiễm Tranh như vậy quá đáng thương.
Mục Nhiễm Tranh vẫn ngồi trong phòng, cầm điện thoại mà Ôn Khanh Mộ để lại lên, Weibo cá nhân của anh đã thông báo tin tức mới nhất về việc mình sắp kết hôn, tất cả mọi người đều đang chúc mừng anh.
Hiện giờ anh có thể đăng Weibo làm sáng tỏ nhưng anh lại không làm như vậy, Ôn Khanh Mộ nói không sai, anh là cháu trai cả của nhà họ Mục, anh nên như vậy.
Cho dù Mục Nhiễm Tranh không ở trong giới giải trí thì ngay từ khi nhỏ, anh đã được người trong nhà bồi dưỡng như một người thừa kế, sau đó sắp xếp một mối hôn sự cho anh, anh cũng không thể từ chối.