“Vậy thì phải làm sao đây? Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta dùng tâm huyết của bọn em để kiếm tiền sao?”
“Nếu chị đoán không lầm thì đại khái ông ta nghĩ là học sinh bọn em là một tập thể nhỏ bé yếu ớt thôi, cho dù có bị phát hiện thì ông ta cùng lắm là cho bọn em chút tiền, thậm chí còn nói là ông ta dùng tác v
Tô Kiêm Mặc đập bàn.
“Thật đáng ghét!”
“Được rồi, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, sau khi chị nghĩ ra cách sẽ nói cho em biết.”
Tô Kiêm Mặc gật đầu.
“Vâng, thôi vậy, à phải rồi, sao anh rể còn chưa về? Anh ấy đi được một thời gian rồi đúng không ạ?”
Tô Lạc Ly chậm rãi thở ra.
“Chị cũng không biết chuyện gì nữa, mấy ngày nay không liên hệ được với anh ấy rồi.”
“Bên phía công ty cũng không liên lạc được với anh ấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc.
“Không thể nào đâu nhỉ?”
“Chị, nếu chị thực sự không yên tâm thì cứ đến công ty hỏi xem sao.”
“Được, chị biết rồi, em mau đi ngủ đi.”
Tô Kiêm Mặc ra khỏi phòng làm việc.
Tô Lạc Ly nằm bò ra bàn, vẻ mặt có chút buồn bã.
Sao Ôn Khanh Mộ còn chưa về?
Không phải nói là chỉ một tuần thôi sao? Bây giờ đã hơn nửa tháng rồi.
Tô Lạc Ly vẫn quyết định đến tập đoàn Dark Reign hỏi xem sao.
Luôn không liên lạc được với Ôn Khanh Mộ, cô vẫn cứ lẩm bẩm trong lòng.
Ngày hôm sau, Tô Lạc Ly cải trang xong trực tiếp đến tập đoàn Dark Reign.
Cô đã gọi điện trước cho Doãn Cẩn và xác nhận rằng Doãn Cẩn không đi công tác cùng với Ôn Khanh Mộ, sau đó đi lên lầu.
Tô Lạc Ly nhìn thấy Doãn Cẩn ở ngay bên ngoài cửa phòng làm việc của chủ tịch.
“Thư ký Doãn, tôi đến đây hỏi xem, không phải sếp Ôn phải đi công tác về rồi sao? Anh ấy nói nếu nhanh thì một tuần sẽ về, nếu chậm thì nhiều nhất là nửa tháng, nhưng đã hơn nửa tháng rồi.”
“Ồ, mợ chủ, mợ không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, có thể là có chuyện gì làm chậm trễ thôi.”
Ôn Khanh Mộ đã dặn dò Doãn Cẩn trước khi rời đi rồi, anh không phải đi công tác mà là đi làm chút việc, anh nói là đi công tác vì không muốn Tô Lạc Ly biết mà thôi.
Vì vậy, dù sao đi nữa Doãn Cẩn cũng sẽ giúp Ôn Khanh Mộ che giấu.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tô Lạc Ly vẫn hơi lo lắng.
“Không đâu thưa mợ chủ, hai hôm trước tôi vừa nói chuyện điện thoại với sếp Ôn.” Doãn Cẩn tiếp tục nói dối.
“Nhưng tại sao tôi lại không gọi được cho anh ấy?” Tô Lạc Ly càng cảm thấy kỳ lạ, Doãn Cẩn có thể gọi được, tại sao cô lại không gọi được chứ?
“Ừm… là, là như thế này, vị trí nơi sếp Ôn ở không tốt lắm, tín hiệu không tốt, anh ấy lại đang bận trăm công nghìn việc, tranh thủ thời gian giao cho tôi một số việc thôi, anh ấy cũng hỏi tôi về mợ chủ, nhưng mà tôi quên mất, thật ngại quá!”
Doãn Cẩn cảm thấy mình sắp không thể nói dối được nữa rồi.