Nhưng cuối cùng cô vẫn sợ.
Tô Lạc Ly đờ đẫn đi ra khỏi hoa viên Crystal.
Chỗ hoa viên Crystal này hơi vắng vẻ, ngay cả một chiếc xe cũng không có nên Tô Lạc Ly chỉ có thể đi bộ.
Qua một lúc lâu, cuối cùng có một chiếc xe đi qua, nhấn còi hỏi cô.
“Cô gái, có cần đi nhờ xe không? Khuya rồi tôi nghỉ làm nên tính rẻ cho cô thôi!”
Tô Lạc Ly nhìn qua thấy đó không phải là xe taxi chính hãng nên hơi do dự. Đêm hôm khuya khoắt, cô cũng lo lắng sẽ gặp nguy hiểm.
“Sao vậy? Cô sợ à? Tôi là một người phụ nữ thì có thể làm gì được cô chứ? Tôi lái xe chui nên chỉ chạy được ban đêm. Cô yên tâm đi, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi. Tôi không có bằng cấp, còn phải nuôi con nữa!”
Cô thấy người phụ nữ này đã nói chân thành như vậy mới lên xe.
Trên đường đi, người phụ nữ này cố gắng hỏi chuyện Tô Lạc Ly nhưng cô trước sau không nói lời nào.
Khi quay trở lại khu Rainbow, Tô Lạc Ly trả tiền rồi đi thẳng vào nhà.
Nữ tài xế lập tức quay về báo cáo nhiệm vụ.
Lúc này, trong hoa viên Crystal, Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đang sôi nổi thảo luận về chuyện gì đó. Ôn Khanh Mộ ngồi bên cạnh lại gần như không nói gì.
Qua một lúc lâu, người phụ nữ tài xế kia bước tới và đứng ở ngoài cửa, Ôn Khanh Mộ mới đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu chủ, tôi đã đưa mợ chủ về đến tận cửa nhà rồi.”
Thật ra cô ta không phải là nữ tài xế mà là một người giúp việc trong hoa viên Crystal.
Ôn Khanh Mộ đã nhìn thấy Tô Lạc Ly từ lâu. Anh giảm tốc độ chậm lại không phải vì xe hỏng mà lo lắng cô lạc đường.
Sở dĩ ngoài cửa không có người canh gác cũng là vì Ôn Khanh Mộ bảo bọn họ rút đi.
Người ở đây đều không nhận ra Tô Lạc Ly, nhỡ bọn họ làm cô bị thương thì phải làm sao?
Anh sắp đến hoa viên Crystal mới phát hiện có người bám theo phía sau, khi đó đã chẳng có cách nào bỏ rơi đối phương được nữa.
“Mợ chủ có nói gì với cô không?”
“Không, tôi vẫn luôn nghĩ cách hỏi dò theo lời cậu nói nhưng mợ chủ trước sau không nói một câu nào cả.”
Đầu Ôn Khanh Mộ đau như muốn vỡ tung ra.
Nếu Tô Lạc Ly nói gì, có lẽ anh còn biết phải ứng phó ra sao.
Nhưng cô không nói lời nào, anh lại chẳng biết nên xử lý thế nào.
Nhưng cô ở đây không lâu, chắc cũng không phát hiện được gì.
Thôi mình cứ chờ cô hỏi lại nói vậy.
Ôn Khanh Mộ ở bên này không bao lâu lại cùng Dạ Bân rời đi.
Lúc anh về đến nhà là hai giờ sáng.
Ôn Khanh Mộ rón rén vào phòng thay áo ngủ và nằm lên giường.
Tô Lạc Ly dường như đã ngủ rồi.
Anh muốn ôm cô vào trong lòng như mọi khi nhưng thử nhiều lần vẫn không thể được như ý, lại không muốn đánh thức cô nên đành phải thôi.
Sáng hôm sau, Ôn Khanh Mộ cố ý dậy muộn hơn.
Lúc Tô Lạc Ly tỉnh lại, anh nhéo mặt cô.