Tô Lạc Ly chống người ngồi dậy.
“Hay là chúng ta tự tổ chức ở nhà? Em sẽ nấu mỳ cho anh, phải ăn một bát mỳ trường thọ chứ, sau đó làm cho anh một chiếc bánh sinh nhật, chỉ ba chúng ta thôi, thế nào?”
“…”
Ôn Khanh Mộ không đành lòng từ chối, anh vô cùng mong đợi giờ phút này.
“Em nghe nói Tết Nguyên tiêu mười lăm tháng Giêng sẽ tổ chức bắn pháo hoa và Lễ hội đèn lồng, đến lúc đó, sau khi mừng sinh nhật xong chúng ta sẽ đi xem pháo hoa và đi Lễ hội đèn lồng, thế nào?”
Tô Lạc Ly càng nói càng cảm thấy phấn khích.
Nhưng Ôn Khanh Mộ từ đầu đến cuối đều không thể từ chối.
Tô Lạc Ly tự tay làm mì trường thọ, Tô Lạc Ly tự tay làm bánh sinh nhật, Tô Lạc Ly cùng anh đi xem pháo hoa và đi Lễ hội đèn lồng.
Thật tuyệt vời!
“Anh thẫn thờ cái gì thế? Rốt cuộc có được không? Dù sao thì hôm đó đều được nghỉ.”
Nhân viên nghỉ lễ, đương nhiên Ôn Khanh Mộ cũng được nghỉ.
Vào lúc khác, có lẽ có thể lấy công việc làm lý do.
Nhưng lần này…
“Được, nghe theo em.”
Bây giờ đang là mùa đông, hiếm khi trăng tròn xuất hiện, thế nào thì cũng không thể xui xẻo như vậy, ngày mười lăm tháng Giêng là ngày trăng trò chứ!
Tô Lạc Ly lập tức cười.
“Vậy thì anh thích loại bánh nào? Bánh Mousse? Tiramisu? Cheesecake? Hay chỉ là bánh Chiffon thông thường thêm trái cây thôi?”
“Đều thích đều thích!”
Tô Lạc Ly chống eo nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Anh thực sự không thương em chút nào cả, làm bánh rất rắc rối, em vừa nấu mì trường thọ cho anh, vừa làm bánh cho anh, chắc sẽ phải bận cả ngày đấy!”
“Vậy thì em cứ xem xét rồi làm, chỉ cần em làm anh đều thích ăn.”
“Được.”
Trước đây, khi bị Lâm Thanh Phượng ép phải học nấu các món ăn khác nhau, Tô Lạc Ly chắc chắn rất đau khổ.
Nhưng bây giờ cô rất vui mừng vì lúc đầu đã gắng gượng, học được kỹ năng nấu nướng.