Anh ta gác hai tay ra sau gáy, chằng thèm cởi quần áo ra mà nằm lên giường luôn.
Anh ta không biết mình làm đúng hay sai, nhìn dáng vẻ của Tô Lạc Ly lúc này, anh ta cũng không biết khi nào cô mới có thể vực dậy được.
Bỗng nhiên cảm giác ngoài cửa có tiếng bước chân, Giản Ngọc không nghĩ lung tung nữa mà bật dậy ngay lập tức, hình như âm thanh phát ra từ phòng đọc sách, như là có người đang lục lọi gì đó.
Giản Ngọc đẩy cửa phòng đọc sách ra, quả nhiên thấy được Tô Lạc Ly trong phòng.
Trông cô vô cùng nôn nóng mà lật giở từng quyển sách, kéo mở từng ngăn tủ.
Tô Lạc Ly đã thay bộ đồ ngủ quyến rũ trước đó.
“Lạc Ly, em đang tìm gì đấy?”
Tô Lạc Ly không trả lời anh mà cứ tiếp tục tìm kiếm.
“Chồng à em xin lỗi, ngay cả anh mà em cũng nhận làm, anh yên tâm sau này sẽ không thế nữa đâu. Em sẽ cầm ảnh của anh mỗi ngày nhìn mấy chục lần, không, mấy trăm lần! Tuyệt đối sẽ không nhận lầm nữa, tuyệt đối không. Em thề đấy, anh đừng giận em mà!”
Tô Lạc Ly vừa lục tìm vừa lẩm bẩm.
“Lạc Ly, giờ này rồi mà em vẫn chưa ngủ thế!”
Giản Ngọc đi tới giữ cổ tay của Tô Lạc Ly.
“Không được, em không thể ngủ được, em phải tìm được ảnh của anh ấy mới ngủ được!”
Tô Lạc Ly hất tay Giản Ngọc ra rồi lục lọi tiếp.
“Ảnh?”
Một lúc lâu sau, Tô Lạc Ly ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu bật khóc lần nữa.
“Không có, không có gì hết, thậm chí đến cả một bức ảnh anh cũng không để lại cho em!”
Tô Lạc Ly ngồi bó gối gào khóc, Giản Ngọc không còn nhớ đây là lần thứ mấy cô gào khóc như thế nữa.
“Tại sao ngay cả ảnh chụp chung của chúng ta cũng không có nổi một tấm? Em luôn bận bịu với công việc, thậm chí còn không chụp chung với anh một bức hình nào cả!”
Đột nhiên, Tô Lạc Ly dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi nhanh chóng đứng dậy.
Giản Ngọc còn không hiểu là chuyện gì thì Tô Lạc Ly đã đẩy anh ta ra rồi chạy ra khỏi phòng, trở lại phòng ngủ.
Giản Ngọc đuổi theo ngay, anh ta phát hiện Tô Lạc Ly trở về phòng để tìm điện thoại di động.
“Không có ảnh thì chúng ta còn có lịch sử trò chuyện, đúng, lịch sử trò chuyện!”
Tô Lạc Ly hưng phấn cầm điện thoại lên, mở lịch sử trò chuyện với Ôn Khanh Mộ ra, thế nhưng bên trong lại trống rỗng!
Điều này quả thật là sấm sét giữa trời quang với Tô Lạc Ly!
Ký ức của cô và Ôn Khanh Mộ chỉ còn lại một chút lịch sử trò chuyện như vậy thôi.
“Có phải là anh xóa lịch sử trò chuyện của bọn em không? Có phải là anh không?”
Tô Lạc Ly cầm điện thoại chỉ vào Giản Ngọc và chất vấn.
“Lạc Ly, em không thể tỉnh táo một chút được sao? Tô Lạc Ly kiên cường trước kia đi đâu rồi? Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới tin anh ta đã chết!”
Giản Ngọc không biết mình phải nói bao nhiêu lần nữa mới có thể đánh thức Tô Lạc Ly.