Nghe được lời nói của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ lại sững sờ, anh không nghe nhầm đấy chứ?
Tô Lạc Ly lại không giận?
Khi thực hiện kế hoạch này, anh đã chuẩn bị tâm lý bị mắng mỏ một trận, thậm chí chiến tranh lạnh, nhưng Tô Lạc Ly thậm chí còn nói rằng anh đã làm rất tốt!
“Ly Ly… em đừng nói ngược, anh biết sai rồi.”
“Em không nói ngược, những gì em nói đều là thật, chồng, anh thông minh như vậy, lợi hại như vậy nhưng lại có một người vợ ngu ngốc như em.”
Tô Lạc Ly nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của Ôn Khanh Mộ, lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhận ra Tô Lạc Ly không hề nói ngược.
“Phải rồi, sao anh biết bố em vẫn luôn ở trong trung tâm thương mại không ra ngoài?”
“Khi ông ta gọi điện cho em thì tín hiệu luôn rất kém, luôn có tạp âm, cho thấy nơi ông ta ở chắc chắn rất kín đáo, anh đã tính toán kỹ thời gian rồi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, với năng lực của ông ta thì không thể chạy thoát khỏi trung tâm thương mại được. Lúc trước tạo tình huống giả là để đánh lừa dư luận thôi! Cho nên anh đã giả vờ rút tất cả nhân lực đi khiến ông ta thả lỏng cảnh giác, đợi hẹn xong thời gian liền ôm cây đợi thỏ!”
“Vẫn là anh thông minh.”
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly bằng ánh mắt thâm thúy, anh ấn vai Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, có chuyện này anh nói cho em biết, em đừng sợ.”
Trong mắt Tô Lạc Ly hiện lên vẻ sợ hãi.
Còn chuyện gì nữa sao?
Có thể khiến Ôn Khanh Mộ không dám nói ra chắc chắn không phải chuyện nhỏ!
“Anh còn có chuyện gì giấu em?” Tô Lạc Ly nắm lấy cánh tay của Ôn Khanh Mộ.
“Em đừng sợ… không phải chuyện gì to tát đâu.”
“Vậy thì anh mau nói đi!”
Ôn Khanh Mộ ngồi trên giường, để Tô Lạc Ly ngồi trên đùi mình, anh ôm cô vào lòng.
“Ly Ly, em đừng lo lắng, không phải chuyện gì to tát.”
“Anh sắp làm em lo lắng chết rồi! Rốt cuộc là chuyện gì!”
“Là bé cưng… lúc anh ở cục cảnh sát đã nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói rằng kiểm tra ra trong người bé cưng có một loại chất độc.”
Đôi mắt của Tô Lạc Ly đột nhiên mở to, tim anh đập ‘thình thịch’.
“Nhưng mà em yên tâm đi, chất độc trong người bé cưng không nhiều, chỉ cần để cho cơ thể thằng bé từ từ chuyển hóa là được, sẽ không đáng ngại đâu.”
Trái tim Tô Lạc Ly lúc này mới thả lỏng.
“Anh đã báo với cảnh sát về việc này rồi, cảnh sát đã tìm thấy một viên thuốc màu trắng trên người của Tô Khôn. Anh lập tức gửi viên thuốc đến bệnh viện để xét nghiệm, bác sĩ nói rằng chất độc trong viên thuốc này giống với chất độc trong cơ thể của bé cưng.”
“Loại thuốc này có để lại di chứng gì không?” Tô Lạc Ly đã chuẩn bị tâm lý trước rồi.
“Bác sĩ nói đây là chất độc mãn tính, sau khi uống xong sẽ khiến người ta mơ màng buồn ngủ. Với lượng thuốc của viên thuốc trắng này, nếu dùng quá ba viên thì cơ thể sẽ không chuyển hóa được chất độc, lâu rồi sẽ trở nên ngốc nghếch, nếu lượng thuốc nhiều hơn thì có thể sẽ dẫn đến tử vong.”
Tô Lạc Ly không khỏi kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh!