“Theo tôi thấy thì Tô Lạc Ly chẳng bằng một đầu ngón tay của cô! Cô ta là một kẻ rất nhiều mưu mô!”
Triệu Ni Ni bĩu môi.
Nếu không phải tại Tô Lạc Ly thì cô ta cũng không đến nỗi bị đuổi về.
Ở bên đó phục vụ nhàn biết bao, hơn nữa tiền lương cũng cao gấp đôi!
“Vậy cô hãy kể cho tôi nghe về Tô Lạc Ly đi!”
“Được!” Triệu Ni Ni hào hứng đáp lại, sau đó cùng đi bộ với Tiêu Mạch Nhiên.
Tại khu Rainbow.
Ôn Khanh Mộ đã hồi phục lại tinh thần và sức lực, hiển nhiên còn có sức sống hơn lúc trước rất nhiều.
Anh đã tắm xong từ sớm, sau đó nằm lên giường.
Một lúc sau, Tô Lạc Ly gửi một lời mời gọi video đến.
“Cục cưng, em có nhớ anh không?”
“Sao mới sớm như vậy mà anh đã lên giường rồi?”
Bình thường đều phải giục năm lần bảy lượt anh mới chịu lên giường, không ngờ hôm nay lại lên giường nằm sớm như vậy.
“Ngủ sớm thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn! Hì hì!”
Ôn Khanh Mộ kéo camera điện thoại đến bên cạnh giường của mình, vỗ lên chỗ mà Tô Lạc Ly vốn hay nằm ngủ.
“Em xem anh đáng thương chưa này, ngày nào cũng ôm gối của em ngủ.”
Tô Lạc Ly mím môi cười.
“Chỉ biết lắm lời thôi, nói như thể anh không thể sống thiếu em vậy. Em thấy mấy ngày xa em, cuộc sống của anh cũng khá tốt đấy chứ, ngày nào cũng ăn được ngủ được.”
“Này! Đó chẳng phải là vì anh nghe lời em sao! Là em bảo anh ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt, vậy lần sau em còn đi nữa là anh sẽ tuyệt thực.”
“Được rồi được rồi, đùa anh thôi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
“Là một tin xấu.”
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ lập tức chìm xuống.
“Buổi quay phim bị hoãn?”
Tô Lạc Ly lè lưỡi.
“Anh yêu của em đúng là đoán như thần!”
“Bớt nịnh nọt đi! Chẳng phải hôm qua em còn nói ‘Nhất định hôm nay có thể quay xong, ngày mai sẽ trở về’ sao?”
Trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng rất không vui!
“Kế hoạch không theo kịp thay đổi sao? Đáng lẽ hôm nay có thể quay xong nhưng trời lại đổ mưa lớn, khiến mọi kế hoạch của bọn em bị gián đoạn, dự kiến ngày mai cũng có mưa, không biết có thể quay xong hay không nữa.”
Qua điện thoại, Tô Lạc Ly đã trông thấy sắc mặt Ôn Khanh Mộ đen như đáy nồi.
“Được rồi, được rồi, cũng đâu phải là em không muốn về, hiện tại em chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh anh, đợi bao giờ quay xong thì em sẽ về nhà, vậy là có thể ở bên cạnh anh rồi.”
“Anh còn sự lựa chọn nào khác sao!”
Ôn Khanh Mộ không hề tức giận.
“Mấy ngày nay anh hãy suy nghĩ kỹ, muốn ăn gì thì liệt kê một bản thực đơn cho em, khi nào về nhà em sẽ làm cho anh được không?”
Tô Lạc Ly nịnh nọt.