Chẳng mấy chốc người lái thuê đã tới.
Nhân viên phục vụ đưa Ôn Khanh Mộ vào trong xe, người lái thuê ngồi vào vị trí ghế lái.
“Thưa anh, anh có thể cho tôi biết địa chỉ nhà anh được không?”
“Rain… Rain…”
Không còn cách nào khác, người lái thuê đành phải bật hệ thống dẫn đường, trong hệ thống dẫn đường quả thực có ghi lại vị trí của khu Rainbow.
Người lái thuê đưa Ôn Khanh Mộ đến khu Rainbow.
“Thưa anh, đã đến nhà anh rồi, phiền anh thanh toán chi phí được không?”
Ôn Khanh Mộ mơ màng mở mắt ra.
“Nếu anh không tiện thì tôi sẽ tự làm.”
Trong khi người nọ đang nói thì Ôn Khanh Mộ bắt đầu móc túi.
Người lái thuê cảm thấy phiền muộn, xem ra người này chưa say hẳn!
Thật ra bọn họ rất thích khách hàng say rượu, bởi vì khi đó phí lái thuê sẽ rất cao.
Thậm chí có khách hàng còn đưa cả ví tiền cho họ!
“Trả anh…”
Người lái thuê nhận “tiền” từ trong tay Ôn Khanh Mộ, sau đó mở lòng bàn tay ra…
Khi nhìn thấy đồ vật trong lòng bàn tay, người nọ lập tức bối rối.
“Không cần… không cần trả lại!”
Ôn Khanh Mộ nói xong thì chuẩn bị xuống xe.
Người lái thuê lập tức kéo anh lại.
“Đây là bao cao su, không phải tiền!”
“Cái gì?”
Người nọ cũng lười tranh luận với Ôn Khanh Mộ, anh ta đành phải lục soát trên người Ôn Khanh Mộ, móc ví ra rút vài tờ tiền rồi lập tức xuống xe.
Ôn Khanh Mộ gần như là lảo đảo xuống xe, sau đó đi tới cửa.
Anh dùng sức gõ cửa.
Cũng may là dì Phương không ngủ say, nghe thấy tiếng động thì lập tức đi ra.
“Cậu chủ, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy? Mợ chủ! Lê Hoa! Mau ra đây giúp tôi một chút!”
Một mình bà đâu thể đỡ Ôn Khanh Mộ di chuyển được?
Tô Lạc Ly còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy xuống, khi trông thấy Ôn Khanh Mộ say khướt, cô không tức giận mà là đau lòng.
Cô lập tức chạy đến và đỡ Ôn Khanh Mộ phụ dì Phương.
Đàn ông khi say rất nặng, Lê Hoa cũng đi ra, ba người vất vả lắm mới có thể đỡ Ôn Khanh Mộ lên giường trong phòng ngủ.
“Cậu chủ nặng thật đấy?” Lê Hoa vừa thở hổn hển vừa nói.
“Dì Phương, Lê Hoa, đã muộn rồi, hai người đi ngủ đi, một mình tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”
Dì Phương và Lê Hoa không nói gì thêm, hai người rời khỏi phòng ngủ.
Tô Lạc Ly đóng cửa phòng ngủ lại và bước đến bên giường.
Trông thấy Ôn Khanh Mộ có vẻ như sắp nôn, cô lập tức cầm thùng rác tới.
Ôn Khanh Mộ nôn như mưa, Tô Lạc Ly nhẹ nhàng vuốt lưng cho anh.
Đợi anh nôn xong, cô lại lập tức lấy nước cho anh, sau đó thu dọn bãi nôn rồi ngồi bên giường.