Mộ Dung Dịch ôm chặt Tô Nhược Vân vào lòng, Tô Nhược Vân vẫn luôn bảo vệ phần bụng của mình.
“Em không phải Tô Lạc Ly! Anh nhìn kỹ đi! Em là vợ của anh, Tô Nhược Vân!”
“Ly Ly, anh xin lỗi, anh thực sự không cố ý, anh cũng không muốn như thế này, em lấy anh được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!”
Mộ Dung Dịch hôn Tô Nhược Vân một cách bá đạo.
Tô Nhược Vân lo lắng rằng sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng nên ngừng giãy giụa, để mặc cho Mộ Dung Dịch hôn mình.
Nhưng nước mắt cô ta lại không kìm được mà tuôn rơi.
Hóa ra lý do gần đây Mộ Dung Dịch không vừa ý là bởi vì Tô Lạc Ly đã kết hôn…
Trong lòng anh chưa từng yêu mình, người anh luôn yêu chính là Tô Lạc Ly!
Tại sao chứ?
Mộ Dung Dịch vừa gọi tên Tô Lạc Ly vừa phát sinh quan hệ với Tô Nhược Vân.
Đợi đến khi Mộ Dung Dịch mê man thiếp đi, Tô Nhược Vân mới dựa đầu tóc rối bù vào đầu giường, bật khóc nức nở.
Cô ta siết chặt nắm tay, cảm giác được sự thù hận đang tràn khắp người mình.
“Em mới là vợ của anh, chính là em! Em là Tô Nhược Vân! Không phải Tô Lạc Ly!”
Cô ta khẽ hét một tiếng, nhưng tiếc là Mộ Dung Dịch đã ngủ say nên không nghe thấy cô ta đang nói gì.
“Tô Lạc Ly! Tại sao cô luôn đối đầu với tôi! Tôi nhất định sẽ không từ bỏ đâu! Cô cứ chờ đấy cho tôi! Cứ chờ đấy!”
Hai ngày nay, trạng thái của Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ cũng không được tốt lắm, kể từ khi ra ngoài xem phim và thuê phòng, trông hai người có vẻ như mọi chuyện đều ổn, nhưng thật ra trong lòng hai người đều biết rõ.
Giữa hai người như bị thứ gì đó ngăn cách, ai cũng không muốn phá vỡ trước.
Mấy ngày nay Ôn Khanh Mộ hết đi làm, về nhà rồi lại trông con.
Thỉnh thoảng Tô Lạc Ly được sắp xếp làm việc trong vòng vài tiếng, sau khi làm việc xong thì cũng lập tức về nhà.
Buổi tối hôm đó Ôn Khanh Mộ có một cuộc họp quan trọng cần được tổ chức, khi anh về nhà thì đã là mười một giờ.
Tô Lạc Ly cố ý đợi anh về, Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng mở cửa, khi phát hiện cô vẫn đang ngồi đọc sách trên giường thì sững sờ.
“Vẫn chưa ngủ à?”
“Vâng, ban ngày em ngủ nhiều rồi, bây giờ không buồn ngủ lắm nên đợi anh về.”
“Anh đi tắm đây, đã muộn rồi, mau đi ngủ.” Ôn Khanh Mộ không nói nhiều lời, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Tô Lạc Ly không buồn ngủ chút nào nên cô dứt khoát ngồi chờ, nhưng bình thường tốc độ tắm của Ôn Khanh Mộ đều rất nhanh, đặc biệt là khi biết mình đang đợi anh thì anh thường có thể giải quyết trong vòng mười phút, nhưng hôm nay đã nửa tiếng mà vẫn chưa ra.
“Cái người này…”
Tô Lạc Ly vén chăn lên rồi xuống giường, cô đi tới phòng tắm, mở cửa và bước vào trong.
Vừa bước vào đã thấy Ôn Khanh Mộ đang trần truồng ngồi trên bồn tắm.