Tô Lạc Ly nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt trào ra, “Người đã chết mà ngay cả thi thể cũng chẳng còn… Vậy em phải tổ chức tang lễ cho anh ấy thế nào chứ?”
“Em cũng biết Ôn Khanh Mộ không phải là con người, chuyện lễ tang vẫn thôi đi, càng ít người biết chuyện này càng tốt.”
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy ngực mình đau thắt lại như có thứ gì đó hết lần này tới lần khác nghiền nát trái tim cô.
Cuối cùng cô vẫn khóc thành tiếng, “Em thậm chí không thể làm lễ tang cho anh ấy sao?”
“Lạc Ly, ma cà rồng chết cũng có cách thức riêng của bọn họ. Kiếp trước của bọn họ là con người nhưng từng chết một lần, cho nên sau khi trở thành ma cà rồng mà chết sẽ không có lễ tang, cũng không có mộ, làm vậy chỉ giam cầm linh hồn của bọn họ thôi.”
Tô Lạc Ly gào khóc.
Điều làm Giản Ngọc ngạc nhiên là khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly chỉ lặng lẽ rơi nước mắt chứ chưa từng khóc lớn tiếng như vậy.
Không có lễ tang, không có thi thể, không có mộ.
Ôn Khanh Mộ qua đời dường như không còn liên quan tới thế giới này nữa, chỉ có liên quan với một mình Tô Lạc Ly thôi.
Hai ngày sau, luật sư mang theo di chúc của Ôn Khanh Mộ khi còn sống tới khu Rainbow.
Lúc này, Tô Lạc Ly đầu bù tóc rối, đã hai ngày không hề rửa mặt chải đầu, mắt vẫn còn sưng đỏ.
“Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ đã viết di chúc từ trước, cô không định nghe sao?”
“Có gì hay mà nghe chứ.” Tô Lạc Ly chỉ ôm đầu gối của mình ngồi trên ban công.
“Biết đâu anh ta nhắn lại gì đó với cô trong di chúc thì sao?”
Nghe Giản Ngọc nói thế, rốt cuộc Tô Lạc Ly cũng ngẩng đầu lên, cô vào phòng vệ sinh sửa sang lại bản thân, thay quần áo khác rồi đến phòng đọc sách.
Luật sư mặc âu phục thẳng thớm trông thấy dáng vẻ ấy của Tô Lạc Ly cũng cảm thấy thương xót thay cho cô.
“Mợ chủ, sếp Ôn từng để lại một bản di chúc, bản di chúc này có hiệu lực khi anh ấy được xác nhận thiệt mạng hoặc mất tích từ năm ngày trở lên. Hiện tại sếp Ôn đã mất tích quá năm ngày, vì vậy tôi có nhiệm vụ phải giao bản di chúc này cho mợ.”
Bởi vì thân phận của Ôn Khanh Mộ không tầm thường, cho nên thông báo với bên ngoài là anh mất tích trong núi tuyết, chứ không nói anh đã chết.
“Anh ấy viết gì trong di chúc?” Tô Lạc Ly nhìn luật sư với ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Luật sư nhìn bản di chúc dày cộp: “Mợ chủ, tôi nói đơn giản cho mợ vậy, sếp Ôn để lại toàn bộ động sản và bất động sản đứng tên anh ấy cho mợ, chỉ định mợ là người thừa kế duy nhất và có hiệu lực vĩnh viễn.”
“Còn gì nữa không?” Hiển nhiên đây không phải là điều Tô Lạc Ly muốn biết.
“Còn nữa không ư?” Luật sư lật giở di chúc: “Không có, tất cả động sản và bất động sản đứng tên sếp Ôn có trong đây đều được đánh dấu, nói cách khác hiện giờ toàn bộ tài sản của sếp Ôn đều thuộc về mợ.”
“Anh ấy không để lại lời nhắn nào cho tôi ư?”
“Cái này… không có.”