Nhưng sự vui vẻ, mới lạ này chỉ kéo dài vài ngày.
Tam Tam nằm trên ghế ngáp dài, còn Giản Ngọc vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Bác ơi khi nào chúng ta mới xuống máy bay?”
Giản Ngọc quay người lại đắp chăn cho Tam Tam: “Sắp rồi.”
“Sao bố mẹ cháu lại đi du lịch ở nơi xa thế chứ? Haiz… thật không thể khiến người khác bớt lo.”
Nghe Tam Tam nói vậy, Giản Ngọc mỉm cười.
“Tam Tam, cố gắng chờ thêm chút nữa, xuống máy bay là có thể gặp ông bà nội và cậu của cháu rồi.”
“Ông bà nội là gì? Cậu là gì? Có ăn được không ạ?”
Tam Tam là nhóc ham ăn nhưng trên máy bay lại chẳng có đồ gì ngon, những món mang theo lại đều là đồ ăn nhanh, cậu bé đã chán ngấy rồi. Bây giờ bụng cậu lép xẹp, cậu thật sự không ăn nổi đồ trên máy bay nữa.
“Ông bà nội là bố mẹ của bố cháu, cậu là em trai của mẹ cháu.”
Từ khi Tam Tam còn chưa có ký ức thì ông bà nội và cậu đã biến mất trong cuộc đời cậu, bởi vì sau này cũng không gặp được nên Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly không nhắc đến nữa.
“Ồ…” Tam Tam “ồ” một tiếng thật dài: “Hình như cháu nhớ đó.”
Giản Ngọc ngạc nhiên nhìn Tam Tam, sao cậu nhóc có thể nhớ được? Lần gặp cuối cùng hẳn là khi Tam Tam vừa tròn một tuổi đúng không? Khi đó trẻ nhỏ đã có ký ức rồi?
“Sao cháu nhớ được? Cháu nhớ gì?”
“Cháu không nhớ lắm.” Tam Tam lại lắc đầu.
Giản Ngọc mỉm cười, có lẽ là cậu nhóc nói linh tinh thôi.
Tới Love Valley đã là nửa đêm, khi ấy cậu nhóc ngủ rất say nên Giản Ngọc bế cậu xuống máy bay.
Ôn Hạo, Mục Chỉ Huyên và Tô Kiêm Mặc đều không ngủ mà chờ máy bay đến, dù sao được đoàn tụ luôn khiến người ta vui vẻ.
“Nhóc con lớn quá rồi, đẹp trai quá, giống hệt Tiểu Mộ khi còn nhỏ.” Mục Chỉ Huyên cười không ngậm được miệng, đón Tam Tam từ trong lòng Giản Ngọc.
“Để con bế.” Một giọng nói vang lên từ sau lưng, mọi người cùng nhau nhìn về phía cửa, Ôn Khanh Mộ lảo đảo đi ra.
Bruce ra tay rất mạnh, trên mặt Ôn Khanh Mộ quấn băng gạc, anh còn gãy mất hai xương sườn.
“Con đừng bế thì hơn, con còn đang bị thương đấy.”
“Đây là con trai con.” Ôn Khanh Mộ cướp lấy Tam Tam từ trong vòng tay Mục Chỉ Huyên, không biết từ bao giờ con trai anh đã nặng thế này.
Ôn Khanh Mộ nhìn khuôn mặt ngủ say của con trai rồi loạng choạng bế con về phòng mình.
Anh cố nén cơn đau trên người, đặt cậu bé lên giường rồi đắp chăn cho cậu.
“Tiểu Mộ, con bị thương rất nặng, lỡ nửa đêm thằng bé đạp con thì sao? Hay là đưa thằng bé sang phòng bố mẹ đi?” Mục Chỉ Huyên bước vào.
“Không cần đâu mẹ, mẹ ngủ đi, con cũng cần nghỉ ngơi.”
Mục Chỉ Huyên biết Ôn Khanh Mộ có tâm sự nên không nói gì nữa mà về phòng mình.