Anh trằn trọc mãi mà vẫn không thể ngủ được, cho đến khi trời gần sáng, cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Tô Lạc Ly bị cảm giác mát lạnh đánh thức, cô cảm nhận được dường như Tam Tam ở bên cạnh đang chui vào trong chăn của cô, cô không nhúc nhích mà tiếp tục nhắm mắt lại.
Tam Tam chui vào trong chăn của Tô Lạc Ly và nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.
“Em gái phải ngoan ngoãn, không được đá mẹ, mẹ sẽ đau đấy.”
Mặc dù cách lớp chăn nên không thể nghe rõ cho lắm, nhưng Tô Lạc Ly vẫn nghe thấy lời Tam Tam nói. Trong phút chốc, cô nhắm chặt mắt lại để nước mắt của mình không rơi xuống.
Sau khi làm xong hết các việc này, Tam Tam nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, cậu bé còn vô thức liếc nhìn Tô Lạc Ly như thể sợ bị cô phát hiện.
Tô Lạc Ly không kìm được nữa, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô.
“Hả? Có phải mẹ gặp ác mộng không?” Tam Tam sáp lại gần, cậu bé dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Tô Lạc Ly, sau đó lại hôn một cái lên má cô rồi mới trở lại trong chăn của mình.
Tô Lạc Ly tiếp tục giả vờ ngủ, bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Con trai cô…
Thật ngoan.
Buổi sáng thức dậy, Tô Lạc Ly tỏ ra như thể không có chuyện gì xảy ra vào sáng nay cả.
Mục Chỉ Huyên đến tìm Tô Lạc Ly và bàn bạc với cô, bởi vì bụng của Tô Lạc Ly ngày càng lớn nên ngày càng bất tiện, vết thương trên người Ôn Khanh Mộ cũng không thể lành trong khoảng thời gian ngắn được, hơn nữa tình trạng hiện tại của Tam Tam…
Vì vậy Mục Chỉ Huyên cảm thấy một nhà ba người vẫn nên ở lại đây một thời gian, tốt nhất là đợi Tô Lạc Ly sinh em bé xong rồi mới cùng nhau trở về.
Tô Lạc Ly không từ chối, dù sao thì đây cũng là cách duy nhất.
Điều kiện ở đây rất tốt, rất thích hợp để dưỡng thai và dưỡng thương, đồng thời cũng giúp ích cho quá trình hồi phục của Tam Tam.
Nhưng nếu cứ tiếp tục sống ở đây thì sẽ gặp một vấn đề, một nhà ba người sẽ phải chen chúc ở chung một phòng!
Đây quả thực là một sự tra tấn đối với Ôn Khanh Mộ!
Buổi tối, Tô Lạc Ly chuẩn bị đưa Tam Tam đi tắm rửa như thường lệ, mấy ngày nay Tam Tam lại bắt đầu nô đùa với Tô Kiêm Mặc, cả ngày trên người cậu bé đều dính đầy bùn.
“Con khỉ bẩn thỉu này, con bẩn chết đi được!” Tô Lạc Ly vừa trêu chọc Tam Tam khiến cậu bé cười toe toét, vừa cởi quần áo cho cậu bé.
Vết thương của Ôn Khanh Mộ từ từ bình phục, anh sang phòng của bố mẹ để chuẩn bị bàn bạc một chút với họ, dù sao thì căn phòng này của họ là phòng lớn nhất.
Vừa mới mở cửa bước vào thì đã nhìn thấy một chuyện kinh khủng nào đó.
Ôn Hạo cầm một cái gối và ném về phía Ôn Khanh Mộ, may mà vẫn chưa bắt đầu.
“Thằng nhóc thối, không biết gõ cửa à?”
Lúc này trong lòng Ôn Khanh Mộ như có vô số côn trùng đang cắn xé. Đã bao lâu anh không làm chuyện đó rồi? Ngay cả chính anh cũng không thể đếm chính xác được.