“Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ giàu như thế mà cô chỉ cho chúng tôi có một trăm nghìn? Cô đang cười nhạo chúng tôi à? Nếu không thì cô ki bo quá rồi đấy.”
Vương Vãn Hương ngồi xuống cạnh Tô Khôn.
“Tô Lạc Ly, rốt cuộc thì mày muốn gì?” Tô Khôn nổi giận quát lớn.
“Một trăm nghìn thì sao? Có rất nhiều người vất vả làm việc cả năm trời thì cũng không thể kiếm nổi một trăm nghìn đâu. Hai người chẳng cần làm gì cũng kiếm được một trăm nghìn rồi đấy, đáng ra phải thấy mình may mắn mới phải.”
“May mắn? Ừ, chúng tôi may mắn quá!” Vương Vãn Hương lạnh lùng nhìn liếc qua Tô Lạc Ly.
“Tôi biết là ngân hàng sắp thu hồi căn nhà này rồi, một trăm nghìn này đủ cho hai người đến một chỗ tử tế rồi thuê căn nhà hai phòng, sống trong khoảng thời gian ngắn rồi. Trong khoảng thời gian đó hai người có thể ra ngoài tìm việc làm. Đừng có nghĩ đến việc không làm mà đòi có ăn, trên đời này không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng đâu.”
Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Tô Lạc Ly vẫn rất bình tĩnh.
“Ông nó, ông nghe xem con gái ruột ông đang nói gì kìa. Nhà nó giàu như vậy mà lại chỉ cho chúng ta có một trăm nghìn, còn bảo chúng ta ra ngoài thuê nhà, bảo tôi phải đi tìm việc. Ôi chao, nực cười chết mất!”
“Đúng là nhà tôi rất giàu, với cả tôi cũng có thể khuyến mãi cho hai người một tin, chồng tôi đã sang tên tài sản của anh ấy cho tôi rồi. Bây giờ hai người không tưởng tượng nổi được tài khoản của tôi có bao nhiêu con số đâu. Nhưng xin lỗi nhé, số tiền đó không rụng từ trên cây xuống, mà là chồng tôi đã đánh đổi tâm huyết, tài trí của anh ấy mới có được. Không liên quan gì đến hai người cả.”
Tô Lạc Ly đã đoán trước được cảnh này, nên cô cũng không nổi giận hay chán nản gì, mà chỉ kiên nhẫn nói lý.
“Bố, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà bố vẫn chưa rút ra được bài họ à? Sao lại phải làm thế này chứ? Cũng vì bố vô dụng, từ nhỏ đến giờ chỉ biết ăn và nằm, tiêu tiền như nước, vứt hết cả tay nghề gia truyền của nhà mình sang một bên. Chẳng lẽ bố định làm sâu mọt cả đời, cứ thế mà dựa vào người khác mãi à?”
“Đồ bất hiếu! Mày lại dám dạy đời tao à? Lại còn dám nói tao là đồ sâu mọt, chỉ biết ăn nằm, tiêu tiền như nước?”
Tô Khôn nghe thấy Tô Lạc Ly nói như vậy thì giận đến mức đỏ bừng mặt lên.
“Chẳng lẽ con nói sai? Bố có hiểu gì về kinh doanh đâu, lại còn mở rộng công ty như vậy, cuối cùng bây giờ vừa thua cái là đã ngã khuỵu xuống luôn rồi! Tất cả đều là do bố mà ra, bởi vì bố tham lam, vì bố vô dụng!”
“Im ngay! Mày lại còn dám nói mấy lời láo toét như vậy! Mày cút ngay đi cho tao! Tao không có đứa con gái nào như thế này cả!”
“Bố, bố có biết khuyết điểm lớn nhất của bố là gì không? Khuyết điểm lớn nhất của bố: rõ ràng chỉ là một người đàn ông vô dụng, nhưng lúc nào cũng sĩ diện, cũng ra vẻ khí phách, muốn có danh dự, đã thế lại còn liều lĩnh, tự cao tự đại. Chính những khuyết điểm đó của bố đã hại chết mẹ con đấy! Đã hại nhà họ Tôn phá sản! Chẳng lẽ bố còn không biết à?”
Tô Lạc Ly cũng hét lớn với Tô Khôn, cô thật sự hi vọng rằng mình có thể quát cho Tô Khôn tỉnh ra.
“Mày cút đi cho tao! Cút ngay đi!”
Làm gì có chuyện Tô Khôn lại chấp nhận để người khác nói mình như vậy, đã vậy, đây còn là con gái ông ta nữa.
“Bố, bố tỉnh táo lại đi, từ trước đến giờ bố chưa bao giờ thử nhìn lại xem mình là ai. Bây giờ bố có còn trẻ nữa đâu, đừng có ngây thơ như trẻ con nữa.”