Hai năm trước, sau khi bố mẹ Hoắc Vũ Long qua đời, vào mỗi dịp Tết đến, nhà họ Hoắc lại chìm trong bầu không khí vắng vẻ. Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã còn nhỏ tuổi, con nuôi Giản Ngọc thì vẫn chưa kết hôn nên trong nhà chỉ có mấy người họ.
Hoắc Vũ Long luôn đối xử khoan dung độ lượng với người giúp việc, mỗi dịp Tết, ông đều không ngăn cản bất cứ ai muốn về nhà.
Hoắc Tư Kiệt vẫn luôn cúi đầu, trò chuyện, chúc Tết và tranh bao lì xì với các bạn học của mình qua WeChat, còn Hoắc Tư Nhã đã buồn ngủ, liên tục ngáp ngắn ngáp dài. Nhìn thấy cảnh này trong nhà, Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài.
“Nếu chị vẫn còn thì có lẽ trong nhà họ Hứa sẽ náo nhiệt một chút, Ngọc Nhi, cũng đã đến lúc con nên kết hôn rồi, đến khi đó sinh mấy đứa bé, trong nhà cũng náo nhiệt hơn.”
Điều đáng sợ nhất ngày Tết chính là trong nhà vắng vẻ, quạnh quẽ. Nếu bầu không khí trong nhà quạnh quẽ thì mọi cảm xúc đau buồn sẽ dâng trào. Giản Ngọc nhìn Hoắc Vũ Long. “Tiểu Kiệt, Tiểu Nhã, hai em đi ngủ đi, Tiểu Nhã buồn ngủ đến nỗi không mở mắt nổi rồi kìa”
Giản Ngọc cười bảo. Sở Nhuận Chi cũng lập tức ngáp một cái. “Lớn tuổi rồi, không chịu được nữa, tôi cũng đi ngủ đây.”
Nói xong, bà ta bèn đứng dậy trở về phòng. Vừa rồi vẫn còn ngồi cùng nhau, nhưng chỉ trong phút chốc mà mọi người đã đi hết.
“Ngọc Nhi, giờ chỉ còn lại hai bố con chúng ta, con uống mấy ly với bố nhé?”
“Vâng, bố nuôi.” Giản Ngọc cũng không từ chối. Hai người ngồi ở trước bàn ăn nhỏ, trên bàn có mấy đĩa thức ăn và hai ly rượu. Giản Ngọc vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của Hoắc Vũ Long.
“Bố, con bảo Tiểu Kiệt và Tiểu Nhã rời đi là vì có chuyện muốn nói với bố.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện mà bố bảo con điều tra đã có manh mối rồi ạ.”
“Tìm được chị của bố rồi sao?!” Hoắc Vũ Long lập tức lấy lại tinh thần. Giản Ngọc cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc.