“Anh mau nói xem mua cái kia để làm gì?”
“Đương nhiên là để tránh thai rồi: “Anh..”
Ôn Khanh Mộ lập tức duôi tay đặt giữa môi Tô Lạc Ly, ý bảo cô đừng nói tiếp nữa.
“Cô không cho tôi cơ hội để giải thích sao?”
“Vậy anh nói mau!”
Ôn Khanh Mộ khẽ vuốt tóc Tô Lạc Ly, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
“Khoảng thời gian trước cô nằm viện, uống nhiều thuốc như thế, tôi lo là giờ cô mà mang thai thì không tốt cho.
đứa bé, vừa khéo có thể lợi dụng khoảng thời gian này để chữa trị vết thương ở chân của cô cho tốt, tránh cho để lại mầm bệnh về sau.”
Ôn Khanh Mộ nói rất khẽ, rất nhẹ, dáng vẻ đó, dường như thật sự đang lo lắng cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly vỗ ngực, cô đã quên mất chuyện này.
Khoảng thời gian trước näm viện, cô truyền dịch bao nhiêu ngày, thuốc uống ngoài cũng không ít, còn cả thuốc ngâm chân này nữa, phần lớn đều là thuốc hoạt huyết thông mạch, mà mang thai lại ky nhất chính là thông máu.
Cô hiện giờ quả thật không thích hợp để mang thai.
“Thế nhưng, Kiêm Mặc…”
“Bệnh của Kiêm Mặc, tôi đã hỏi viện trưởng Châu rồi, ông ấy nói đã kiểm tra toàn diện cho Kiêm Mặc, đặc biệt là chức năng tim, tạm thời Kiêm Mặc không có vấn đề gì, nếu uống thuốc đều đặn thì còn sống lâu lắm”
Tô Lạc Ly từ từ thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô cũng đã nói chuyện với Tô Kiêm Mặc trên wechat.
Tô Kiêm Mặc cũng nói, khoảng thời gian gần đây, cảm thấy tim khỏe hơn nhiều.
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên.
“Tôi hy vọng cô sinh con không chỉ là vì Kiêm Mặc, dù sao đứa nhỏ là của cô và tôi, tôi cũng không hy vọng đứa nhỏ này có vấn đề gì, chắc là cô cũng thế đúng không?”
Dù sao đứa nhỏ cũng là của cô và tôi…
Vì thế, hiện giờ anh đã thật sự muốn sinh con với cô?
Tô Lạc Ly mím môi cười.
“Được, nghe lời anh.”
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ly ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Ôn Khanh Mộ trực tiếp hôn lên môi cô, cùng với nụ hôn nóng bỏng, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp hơn.
Tay của anh cũng bắt đầu không an phận.
Tô Lạc Ly lập tức giữ lấy tay anh, hiển nhiên hơi hoang mang không biết làm sao.
“Sao thế?” Ôn Khanh Mộ thở dốc, nói.
“Không…”
“Tôi muốn cô, Ly Ly, cô không muốn sao? Chúng ta đã chưa làm bao lâu rồi, hử?”
Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, khẽ nói bên tai cô.
Tô Lạc Ly cũng hiểu rõ, trước kia anh tức giận bỏ đi công tác, đi liền hơn nửa tháng, lần này cô nhập viện, cho tới giờ cũng đã hơn 1 tháng, có lẽ là vì cô bị thương, anh luôn không chạm vào cô.
Nghĩ tới đây, Tô Lạc Ly từ từ buông tay ra, ôm lấy cổ Ôn Khanh Mộ.
Khóe miệng Ôn Khanh Mộ cong lên, khẽ hôn lên tai Tô Lạc Ly, cô lập tức rụt cổ lại.
Mặc dù đã cấm dục gần 2 tháng, dục vọng của Ôn Khanh Mộ đã lên đến đỉnh điểm, nhưng anh vẫn kiên nhẫn, hôn lên môi cô, rồi xuống cổ, sau đó một đường đi xuống.
Khẽ cởi đồ ngủ của cô ra, ôm cô vào trong lòng.
Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên.
Hai người ôn lại những quấn quýt ngày trước.
Vốn Tô Lạc Ly nghĩ, Ôn Khanh Mộ đã lâu không chạm vào cô, chắc là sẽ chiến đấu tới khi trời sáng, nhưng anh chỉ đòi hỏi cô hai lần, rồi ôm cô vào nhà vệ sinh.
Mặc dù cô đã hồi phục rất tốt, nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn có chừng mực, đương nhiên không dám quá dùng sức, cũng không dám kéo dài quá lâu, sợ là Tô Lạc Ly không chịu được.
Trên cánh tay Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly chìm vào giấc ngủ sâu.
Ôn Khanh Mộ lại không ngủ được.
Nhìn người phụ nữ trong lòng, khóe miệng còn đang cong lên, chắc là đang mơ một giấc mơ đẹp.
Nhưng toàn bộ đều là lừa cô!
Lời nói dối này có thể lừa cô một khoảng thời gian, nhưng có thể lừa cô cả đời sao?
Chờ cơ thể Tô Lạc Ly khỏe lại, chắc chắn sẽ lại yêu cầu sinh con lần nữa, đến lúc đó, anh thật sự không có lý do gì để từ chối nữa.
Bác sĩ cũng đã nói, dừng thuốc tránh thai sẽ chỉ hủy hoại Tô Lạc Ly, cũng không thể dùng nữa.
Làm sao đây?
Ôn Khanh Mộ cực kỳ đau đầu.
Anh phát hiện, anh càng yêu cô thì càng đau khổ.
Nếu anh chỉ yêu cơ thể của cô, chắc là sẽ không phiền muộn thế này đâu nhỉ?
Anh thầm thở dài, ôm cô càng chặt hơn.
“Âm thanh hoa nở’ đã ngừng chiếu, tổng phòng vé là hai tỷ sáu.
Con số này không thể phá vỡ kỷ lục ba tỷ hai mà đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa lập ra trước đó, thế nhưng, bộ phim trước kia của đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa lên sóng vào kỳ nghỉ Tết, còn “Âm thanh hoa nở’ chỉ kịp lên sóng đúng mấy ngày trong kỳ nghỉ lễ dài, không thể so sánh được.
Nếu chiếu “Âm thanh hoa nở” vào kỳ nghỉ Tết, kết quả có lẽ sẽ khác.
Cùng với việc “Âm thanh hoa nở’ ngừng chiếu, đánh giá về bộ phim cũng rất tốt, bất luận là cảnh phim, hay là tình tiết phim, hoặc là diễn xuất của diễn viên, đều được đánh giá tốt.
Đồng thời, “Niết bàn” cũng đóng máy, tổng phòng vé là một tỷ rưỡi, mặc dù so với phim trong nước, thành tích này cũng khá tốt, thế nhưng, đây là phim điện ảnh của đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa, bộ phim trước của ông lập ra kỷ lục ba tỷ hai đó!
Mặc dù lúc đầu lên sóng, phòng vé ngày đầu lập kỷ lục, thế nhưng, vì đánh giá không tốt, phòng vé nhanh chóng tụt dốc.
Mọi người đều nói đạo diễn Tề Nguyên Nghĩa ngày càng thương mại hóa, dường như quay phim là vì tiền, thiết lập tình tiết phim cũng có nhiều sơ hở, cố ép gây cười, điểm gây cười đều là trò cũ, không có gì mới mẻ.
Quan trọng hơn, lần này ông chọn diễn viên cũng thật sự quá chán, diễn xuất của Tô Nhược Vân cũng bị mọi người mắng té tát!
Hơn nữa còn có người nói một mình Tô Nhược Vân làm hỏng cả một bộ phim của Tề Nguyên Nghĩa.
Rất nhiều người đều nói, nếu đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa tiếp tục như này, chắc chắn sẽ hủy mất danh tiếng của mình.
Hơn nữa, bộ phim này mời đến đều là các thương hiệu lớn, duy chỉ có tiền lương của tất cả các diễn viên đã mất một trăm triệu, lại thêm đạo diễn Tê Nguyên Nghĩa thích dùng kỹ xảo, lại thích quay cảnh quay lớn, bộ phim này có thể tiêu tốn đến tám trăm triệu.
Lúc đó có người tính toán, ít nhất bộ phim này phải thu về hai tỷ thì mới có thể tính là kiếm lời.
Vì thế, trên thực tế, thành tích một tỷ rưỡi phòng vé là cực kỳ không lý tưởng.
Độ nổi tiếng của Tô Lạc Ly tăng lên, bộ phim đầu tiên diễn vai chính đã thu về hai tỷ sáu phòng vé, đây là chuyện không phải ngôi sao nào cũng có thể làm được.
Từ Tinh Như gọi điện cho Tô Lạc Ly, hỏi cô thế nào, có phải có thể quay lại giới giải trí rồi không.
Thật ra, cô đã bỏ lỡ cơ hội tăng độ nổi tiếng tốt nhất, hiện giờ “Âm thanh hoa nở” đã ngừng chiếu, không thể để lỡ thêm nữa.
Tô Lạc Ly nhìn vết sẹo trên mặt mình, đã gần như khỏi hẳn, cô lập tức gọi điện cho Dạ Bân.
“Cái đó, sếp Dạ, tôi thấy là, có phải tôi có thể làm việc được rồi không?”
“Lạc Ly, cô khỏe rồi sao?”
“Tôi đã khỏe rồi, hiện giờ tôi rất khỏe, đã hoàn toàn có thể nhận bất kỳ công việc nào rồi”
“Ừ, vậy cô hỏi tôi cũng vô dụng, cô trực tiếp hỏi chồng cô không phải được rồi sao, tôi cũng nghe lời cậu ấy mà làm thôi.”
“À… Cái này, được rồi”
Vốn cho răng gọi cho Dạ Bân là được, không ngờ người làm chủ vẫn là vị đại ma vương ở nhà kia.