Lý Như Kiều bước đến trước mặt Giản Ngọc, lấy hết can đảm: “Đại ca, em thích anh lâu rồi, cho em làm bạn gái anh nhé. Nếu anh đồng ý thì uống ly rượu này, đêm nay chúng ta động phòng ngay!”
Giọng và khí thế cô ấy hừng hực.
Lúc đó Giản Ngọc ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ Lý Như Kiều lại gan dạ đến vậy!
Hai bên giằng co.
Lý Như Kiều giơ ly rượu ra trước mặt Giản Ngọc, ánh mắt cô ấy đầy mong chờ.
Trước mặt tất cả anh em, Giản Ngọc cảm thấy khó xử cực kỳ.
Dù gì Lý Như Kiều cũng là con gái, nếu như bị từ chối, chắc là cô sẽ đau lòng lắm nhưng anh ta không muốn đồng ý.
Khi hai người đang giằng co liên tục, bỗng nhiên có trận cười vang như sấm dậy.
“Tôi nói giỡn với cậu ấy mà cậu ấy tin thật! Ha ha ha, đã cược thì phải chịu thua, lấy tiền lấy tiền!”
Binh Binh, Khỉ và Đại Tráng đều miễn cưỡng móc tiền trong túi ra ném lên bàn.
Chuột cầm tiền lên đếm: “Ớt Nhỏ, cảm ơn cậu nhé!”
“Ớt Nhỏ, sao cậu ngốc vậy? Bảo cậu đi là cậu đi ngay, chúng tôi cược nhau bảo cậu sẽ không đi đâu!” Đại Tráng trách móc.
“Cậu là con gái mà, rụt rè chút đi được không?” Binh Binh cũng không nỡ.
Lúc ấy Lý Như Kiều ngơ ngác, thì ra mọi người mang cô ấy ra đùa!
Cô ấy cứ ngỡ mọi người nhận ra tình cảm của cô ấy thật nên mới muốn thúc đẩy chuyện của cô ấy và Giản Ngọc, không ngờ…
Lý Như Kiều chỉ thấy mặt mình nóng rát như bị ai tát vài bạt tay.
“Xoảng” một tiếng, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Lý Như Kiều xoay mặt đi vội chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, bình thường mọi người thích nói đùa, đặc biệt là Lý Như Kiều còn là cô gái duy nhất nên mọi người sẽ trêu cô ấy nhiều hơn.
“Ớt Nhỏ nghĩ là thật kìa, đùa thôi mà.” Đại Tráng lên tiếng trước.
“Có ai đùa như các cậu không? Đây là chuyện có thể mang ra giỡn à? Đi đưa cô ấy về đây cho tôi, hoạ do ai gây thì người đó dọn!”
Giản Ngọc quát lên.
Bây giờ mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu đứng lên chuẩn bị đuổi theo đưa Lý Như Kiều về.
“Chẳng lẽ Ớt Nhỏ thích đại ca thật à?” Chuột dè dặt lầm bầm.
“Thôi bỏ đi, các cậu chỉ rước thêm chuyện cho tôi thôi, tôi tự đi tìm.”
Giản Ngọc ra ngoài một mình để lại mọi người trong phòng nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Hình như lần này họ gặp rắc rối thật rồi.
Khu rừng này rất rộng nhưng mọi người đã ở đây lâu rồi nên rất quen với địa hình trong rừng.
Lý Như Kiều trốn dưới một gốc đại thụ, nước mắt rơi lã chã.
cô ấy nhớ lần cuối cùng cô ấy khóc là khi bị bố ruột mình bán, nhiều năm trôi qua cô ấy chưa khóc thêm lần nào.
Bỗng có tiếng bước chân vang lên, Lý Như Kiều vội lau nước mắt trên mặt.
Giản Ngọc ho khan một tiếng: “Ớt Nhỏ…”