Món ăn trên bàn khá thanh đạm, là Tô Lạc Ly tự mình làm.
Tô Lạc Ly chỉ chăm chú dùng bữa, không để ý tới Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ bị thương ở tay phải, anh chỉ có thể ăn cơm bằng tay trái, cho nên khi chuẩn bị bát đũa, Tô Lạc Ly bảo dì Phương chuẩn bị cho Ôn Khanh Mộ cái thìa.
“Cậu chủ, cậu xem, đây là cái thìa mợ chủ dặn tôi chuẩn bị cho cậu, tôi lớn tuổi rồi, vẫn là mợ chủ chu đáo hơn!”
“Món này mợ chủ cũng cố ý cắt nhỏ một chút để thuận tiện cho cậu chủ xúc bằng thìa đấy.”
Dì Phương không ngừng nói tốt cho Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ cũng để ý món ăn hôm nay quả thực cắt nhỏ hơn trước nhiều.
Tô Lạc Ly chăm chú dùng bữa, không nói một câu nào.
Dì Phương cũng cảm thấy thực sự lùng túng nên không nói tiếp.
Ôn Khanh Mộ rất nể mặt ăn hai bát cơm, còn uống hai bát canh.
Buổi tối lúc đi ngủ, hai người nằm trên một cái giường, một người bên trái một người bên phải, về cơ bản cũng không ai nói gì.
Ngày hôm sau, Ôn Khanh Mộ vẫn đến công ty, bảo anh ở nhà đối mặt với Tô Lạc Ly như vậy, anh thực sự rất bức bối.
Với cả một tuần rồi anh không đến công ty, chắc chắn tồn đọng rất nhiều chuyện cần xử lý.
Nhưng buổi tối tan làm, anh lại không muốn về nhà.
Ở chung một mái nhà với Tô Lạc Ly như vậy, anh sắp phát điên mất.
Thế là anh hẹn Dạ Bân.
Milo Sun.
Dạ Bân nhâm nhi rượu vang, nghe Ôn Khanh Mộ thổ lộ hết phiền não chuyện tình cảm, còn Ôn Khanh Mộ cầm nước trái cây trong tay.
Dạ Bân đung đưa ly rượu trong tay.
“Nói cách khác cậu biết rõ Lạc Ly bám theo cậu đến hoa viên Crystal nhưng sau khi trở về cô ấy lại không hỏi gì cả?”
“Ừm, cậu nói xem, vì sao cô ấy lại không hỏi?”
Ôn Khanh Mộ nghĩ mãi mà không ra.
“Sao tôi biết được? Vậy sao cậu không hỏi cô ấy?”
“Tôi hỏi cái gì được? Ly Ly, em bám theo anh đến hoa viên Crystal? Em đã trông thấy gì? Sao em không hỏi lý do vì sao anh đến đó?”
Dạ Bân nhíu mày.
“Hỏi như vậy hình như cũng không ổn lắm! Vậy cậu coi như chưa từng xảy ra đi! Nhưng cậu bị tai nạn xe cộ, Lạc Ly không tới thăm cậu khiến tôi kinh ngạc lắm đấy.”
“Cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa!”
Trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng vô cùng để ý, nhưng ai bảo anh yêu Tô Lạc Ly như vậy!
“Tôi đoán cô ấy trông thấy Tiêu Mạch Nhiên ở đó nên trong lòng khó chịu! Đều tại cậu, nếu không phải cậu bảo tôi lo chuyện này thì bây giờ tôi và Ly Ly đã không cãi nhau như vậy!”
Ôn Khanh Mộ trừng mắt dữ tợn nhìn kẻ đầu sỏ!
Dạ Bân ra vẻ vô tội.
“Sao cậu lại trách tôi? Dù sao tôi cũng không phải người nợ ơn Mạch Nhiên, mà là cậu nợ ơn người ta!”