Ôn Khanh Mộ nói như ra lệnh, không được phép người ta từ chối.
Chiếc xe nhanh chóng chở Tiêu Mạch Nhiên tới hoa viên Crystal.
Vương Vĩ đã dẫn theo mấy người giúp việc chờ sẵn ở cổng.
“Quản gia Vương, đây là cô Tiêu Mạch Nhiên. Mấy ngày sắp tới, tôi lại giao cô Tiêu cho ông.”
“Vâng, cậu chủ. Cô Tiêu, mời cô đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi xem phòng của cô.”
“Được.” Tiêu Mạch Nhiên đi theo Vương Vĩ lên tầng.
Dạ Bân dùng vai hích Ôn Khanh Mộ.
“Được lắm, A Khanh, lần này cậu thật sự thông suốt, không cần tôi nói nữa rồi! Cậu quyết định làm vậy là rất chính xác, tôi quả thật bội phục cậu sát đất!”
Dạ Bân vừa nói vừa giơ ngón cái về phía Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nghe Dạ Bân khen ngợi lại chẳng hề vui mừng gì.
“Tôi chỉ không muốn nợ cô ta nữa thôi.” Ôn Khanh Mộ lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Dạ Bân cứng lại.
Anh ta hiểu rõ lời Ôn Khanh Mộ nói.
Anh không muốn nợ Tiêu Mạch Nhiên nữa, chỉ không muốn vì chuyện này mà có bất kỳ hổ thẹn nào nữa, muốn có một kết thúc trọn vẹn.
Cho nên anh mới thu xếp cho Tiêu Mạch Nhiên đến đây, muốn người giúp việc ở đây chăm sóc cho cô ta đàng hoàng.
Anh muốn Tiêu Mạch Nhiên hoàn toàn hết chứng bệnh thiếu máu này.
Đây mới là mục đích thật sự của anh!
Dạ Bân vô cùng kinh ngạc.
Vậy nếu không nợ chút ân tình này, anh sẽ không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên à?
Ôn Khanh Mộ căn dặn chuyện bên này xong lại rời đi.
Hôm nay cũng là ngày Tô Lạc Ly cắt chỉ. Bởi vì cô dậy hơi muộn nên ăn trưa xong mới qua.
Khi đó, Tiêu Mạch Nhiên đã ra viện.
Tô Lạc Ly gặp y tá Tiểu Lý nên có hỏi thăm sơ qua.
“Mợ chủ, hôm nay Tiêu Mạch Nhiên kia ra viện, sếp Ôn còn tự mình qua đấy.”
Y tá Tiểu Lý luôn nhanh mồm nhanh miệng.
“À.”
Chắc không phải vì hôm nay cô muốn qua bệnh viện nên Ôn Khanh Mộ vội vàng đón cô ta đi chứ?
Tô Lạc Ly khuyên mình không nên suy nghĩ nhưng vẫn không thể làm được.
“Mợ chủ, mợ cũng phải cẩn thận đấy. Đàn ông nào mà chẳng có tật xấu ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Hơn nữa, sếp Ôn không ai bì nổi như vậy sẽ có bao nhiêu người phụ nữ nhớ mong.”
“…”
“Tục ngữ có câu nói rất hay, chẳng sợ chồng mình ôm phụ nữ khác, chỉ sợ người phụ nữ khác ôm chồng mình. Bọn họ thường xuyên qua lại, đàn ông có mấy ai có thể chịu được cám dỗ chứ?”
“Được rồi, tôi phải về đây. Tôi đã nhớ kỹ lời cô nói rồi.”
Tô Lạc Ly vỗ nhẹ vào vai của y tá Tiểu Lý và rời đi.
Tối hôm đó, Ôn Khanh Mộ về rất sớm. Hôm sau, anh cũng về như mọi khi.