Anh ngồi trên ghế dài, hai tay ôm đầu.
Vì sao lại như vậy?
Doãn Cẩn vội vã chạy tới, “Sếp Ôn, bắt được người rồi ạ!”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt vụt qua vẻ hung ác.
Lần này đúng là anh chủ quan, anh đã biết Lục Uy Nhiên có vấn đề từ lâu, vốn tưởng để Tô Lạc Ly ở nhà thì sẽ không sao, nhưng ai ngờ Lục Uy Nhiên lại tìm tới tận nhà!
Đáng lẽ anh nên xử gọn tai hoạ Lục Uy Nhiên này sớm hơn!
“Trông chừng cô ta cho tôi! Hỏi cô ta xem là ai sai khiến cô ta!”
“Vâng thưa sếp Ôn, tôi đã sai thuộc hạ đi làm rồi.”
“Nếu Ly Ly xảy ra mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ bắt cô ta chôn cùng!”
Doãn Cẩn không nói gì, anh ta biết giờ phút này Ôn Khanh Mộ vô cùng căm hận Lục Uy Nhiên.
Ôn Khanh Mộ không ngờ sự chờ đợi dài dằng dặc này kéo dài đến rạng sáng ngày hôm sau.
Bác sĩ cũng mệt rã rời, khi tháo khẩu trang xuống mồ hôi còn chảy nhễ nhại.
“Sếp Ôn, chúng tôi cần nói với anh về tình hình của mợ chủ.”
“Nói cái gì mà nói? Để cho tôi vào thăm cô ấy!”
Đã cấp cứu cả một đêm, nếu họ không thông báo tin dữ thì chắc là không sao.
Ôn Khanh Mộ xông thẳng vào trong, nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy lại là…
Tô Lạc Ly nằm trên giường, hai mắt nhắm tịt, khắp người cắm đủ loại ống dẫn, còn đeo mặt nạ oxy.
Rất nhiều máy móc bên cạnh lấp lóe ánh sáng xanh đỏ, phát ra tiếng kêu tít tít theo tiết tấu.
Giờ phút này cô chẳng khác gì một người máy.
“Đây là sao?” Ôn Khanh Mộ chỉ vào Tô Lạc Ly trên giường bệnh rồi quay sang nhìn bác sĩ.
“Sếp Ôn, xin anh hãy bình tĩnh, chúng ta qua văn phòng nói chuyện được không?”
“Tôi muốn anh nói rõ với tôi ngay bây giờ!”
Ôn Khanh Mộ đã mất hết kiên nhẫn, sao còn có thể qua văn phòng được? Anh tuyệt đối sẽ không rời khỏi Tô Lạc Ly nửa bước!
“Tình hình của mợ chủ không ổn chút nào, cô ấy bị thương chủ yếu ở đầu, bây giờ đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu.”
Bác sĩ hết cách đành nói với anh ngay ở đây.
“Hôn mê sâu là sao? Tôi chỉ muốn biết khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?”
“Chuyện này… Sếp Ôn, chuyện này khó mà nói trước được. Có bệnh nhân hôn mê sâu sau một hai ngày là tỉnh lại, cũng có người cần một tuần, còn có người không bao giờ tỉnh lại nữa…”
“Anh nói cái gì, không bao giờ tỉnh lại nữa?”
Ôn Khanh Mộ túm lấy cổ áo của bác sĩ.
“Sếp Ôn, xin anh hãy bình tĩnh, tôi chỉ nói sự thật thôi!”
“Sự thật cái con khỉ, nếu Ly Ly không tỉnh lại thì tôi sẽ giết anh đầu tiên!”
“Sếp Ôn, chúng tôi thật sự đã cố hết sức, chỉ là tình hình của mợ chủ không khả quan chút nào, mợ chủ đã mang thai bảy tháng, bây giờ chúng tôi muốn hỏi ý kiến anh xem có cần lấy đứa bé ra không?”