“Bố không lừa con! Bây giờ con đến Dark Mountain là tự tìm đường chết!”
Từ trước đến nay hai bố con đã không hợp nhau lắm, bây giờ xảy ra chuyện lại càng đối chọi gay gắt.
Ôn Khanh Mộ dựa vào sofa ổn định cảm xúc: “Rốt cuộc người của gia tộc Butt muốn làm gì?”
“Họ vẫn muốn con kết hôn với Daisy, sau đó con sẽ phải làm việc cho gia tộc Butt để giúp họ thống nhất sự nghiệp to lớn, ngoài ra họ đồng ý cho Lạc Ly và Daisy chung chồng.”
Nghe vậy, Ôn Khanh Mộ lập tức văng lời thô tục: “Đậu mẹ! Muốn con cưới người phụ nữ kia? Từ bỏ đi! Cho dù phụ nữ trên thế giới này chết hết thì con cũng không lấy cô ta!”
“Bây giờ không phải lúc nói những lời này!” Đối mặt với Ôn Khanh Mộ cáu kỉnh, ngay cả Giản Ngọc cũng không chịu nổi nữa.
Ôn Khanh Mộ nới lỏng cổ áo, ngột ngạt muốn chết!
“Lạc Ly đã nói với họ rằng con đã giải trừ phong ấn nhưng họ không tin, giải pháp duy nhất lúc này là khiến họ tin con đã giải trừ phong ấn.”
E rằng không còn cách nào tốt hơn cách này nữa, Love Valley không thể làm lung lay thế lực của Dark Mountain, mà sở dĩ bọn họ không dám tấn công Love Valley chỉ vì lo bản thân sẽ bị ảnh hưởng mà thôi.
Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc tạm thời ở lại Love Valley, mọi người đều đang nghĩ cách làm thế nào để có thể khiến người Dark Mountain tin rằng Ôn Khanh Mộ đã giải trừ phong ấn mà không khiến họ tức giận.
Mục Chỉ Huyên cũng đang cố gắng bằng mọi cách để Tô Kiêm Mặc hồi phục càng sớm càng tốt, thêm một người thì thêm một phần sức.
Hầu hết các ma cà rồng ở Love Valley đều được Ôn Hạo bảo vệ, bây giờ xảy ra chuyện này họ đều sẵn sàng chiến đấu.
Bởi vì đã giải trừ phong ấn nên Ôn Khanh Mộ không còn nhảy được lên cây như trước, phần lớn thời gian anh đều ngồi trên mái nhà ngẩn người.
Anh nhớ Tô Lạc Ly sắp điên rồi!
Trên mái nhà truyền tới tiếng bước chân.
“Em đã biết không nên để Ly Ly mang thai mà! Đáng ra em nên để cô ấy phá bỏ đứa bé!” Ôn Khanh Mộ gắt gỏng hét lên.
Giản Ngọc lắc đầu thở dài, bước đến bên Ôn Khanh Mộ: “Chuyện này không liên quan trực tiếp đến việc mang thai.”
“Tại sao không? Anh không hiểu Ly Ly! Cô ấy có thể làm mọi thứ vì con mình, nếu không có con, có lẽ cô ấy còn có thể tự bảo vệ mình!”
Nếu lần này có thể may mắn sống sót, sợ rằng Ôn Khanh Mộ sẽ có ám ảnh tâm lý không thể xoá mờ đối với vấn đề sinh con.
Giản Ngọc im lặng, anh biết bây giờ mình nói gì cũng vô ích.
“Anh về đi.” Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng giọng điệu Ôn Khanh Mộ cũng đã ổn định lại.
“Về?” Giản Ngọc giật mình: “Anh về làm gì?”
“Thế anh ở đây làm gì? Có ích gì chứ? Hơn nữa em còn có hai cậu con trai, anh cũng có một cô con gái!” Ôn Khanh Mộ vẫn tức giận: “Trong nhà vẫn phải có đàn ông.”
Giản Ngọc cười ngượng.
“Em nói thật với anh chứ không đùa. Lần này đi, em cũng không biết mình có về được nữa không. Anh phải về, lỡ như cả hai chúng em đều chết ở Dark Mountain thì phụ nữ và trẻ con ở nhà phải sống thế nào?”