“Kiêm Mặc cũng là ma cà rồng, ít nhất có thể đọ sức với họ một lúc. Bây giờ em sẽ điều động thuyền của em ngay, chúng ta sẽ đuổi kịp ngay.” Ôn Khanh Mộ lập tức gọi điện thoại bảo Doãn Cẩn chuẩn bị thuyền và chuẩn bị mọi thứ trước khi xuất phát.
Bởi vì đối phương là ma cà rồng, họ không thể để quá nhiều người biết chuyện này nên chỉ có thể dựa vào bản thân hai người.
Ôn Khanh Mộ nhìn thức ăn trên bàn, nhớ đến Tô Lạc Ly.
“Sau này không cần biết là gặp phải chuyện gì, anh có thể ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng được không.”
Anh mới vừa đồng ý với cô.
Ôn Khanh Mộ ngồi vào bàn: “Bây giờ em ăn cơm, lát nữa sẽ ngủ một giấc, anh cũng chuẩn bị đi.”
Nghe câu này, Giản Ngọc ngỡ ngàng, người đàn ông này chủ động ăn cơm, đúng là chuyện lạ đó!
Sau khi ăn cơm xong, quả nhiên Ôn Khanh Mộ vào phòng ngủ ngủ.
Giản Ngọc cũng phải báo với Lý Như Kiều một tiếng, sau đó nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt.
Một chiếc thuyền bình thường chạy trên đại dương mênh mông, bởi vfi lo rằng mục tiêu quá lớn nên họ chọn chiếc thuyền thế này.
Điều làm Tô Lạc Ly thấy may là đám ma cà rồng này vẫn còn đạo đức, mỗi bữa cơm đều chuẩn bị thức ăn cho cô. Mặc dù không phong phú lắm nhưng đủ để no, điều này khiến Tô Lạc Ly rất hài lòng, ít nhất không bị ngược đãi.
Bỗng cửa có tiếng gõ cửa, Tô Lạc Ly đề phòng nghe xong thì bước đến cửa, vừa mới mở ra Tô Kiêm Mặc đã xông vào, vội đóng cửa lại.
“Kiêm Mặc?”
“Suỵt! Chị, đừng nói gì hết.” Tô Kiêm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi vội kéo Tô Lạc Ly đến một chỗ khuất trong phòng, “Chị, chị có sao không?”
“Chị không sao, đám ma cà rồng đó cũng được lắm, không làm gì chị hết, còn cho chị đi lại tự do nữa. Có điều họ rất cảnh giác, chị muốn để lại tín hiệu nhưng không được.”
Lâu rồi không gặp Tô Kiêm Mặc nên hiển nhiên Tô Lạc Ly hơi xúc động.
“Anh rể em đã đoán được họ đi đường thuỷ, chắc sẽ đến nhanh thôi.”
“Kiêm Mặc, sao em đến được đây?” Tô Lạc Ly sờ gương mặt quen thuộc của Tô Kiêm Mặc.
“Mẹ tiên đoán được chị sẽ gặp chuyện nên em lén chạy đến đây, kết quả chị gặp chuyện thật. Chị có thai à?”
Tô Lạc Ly sờ bụng mình: “Ừ, được ba tháng rồi, nhưng bọn họ không biết chuyện chị có thai, chị nghĩ không nên để bọn họ biết, tránh xảy ra những chuyện khác.”
Tô Kiêm Mặc vươn tay sờ bụng Tô Lạc Ly: “Tốt quá, em sắp làm cậu nữa rồi.”
Ba anh em ở trong phòng đánh bài Poker, với họ mà nói chặng đường dài đằng đẵng này cũng là một loại giày vò, chỉ có thể đánh bài Poker giết thời gian.
Tai Seven bỗng run nhẹ, thân là ma cà rồng, siêu năng lực của anh ta là có thể cảm nhận được sự vật mà anh ta muốn cảm nhận.
Cho nên khi Tô Lạc Ly ném chiếc vòng đỏ xuống biển, anh ta cảm nhận được ngay.
“Không hay rồi, trên thuyền có khách không mời mà đến.” Seven chợt vứt bài Poker trong tay xuống.
“Ôn Khanh Mộ à?”