“Vậy thì tốt, mà chị nói này, mấy đứa con trai cao to các em vẫn chưa đến mức làm loạn nhà đấy.”
“Chị à, sao hai người về sớm vậy ạ? Em còn tưởng hai người phải ở bên đó chơi thêm mấy hôm nữa cơ!”
Tô Kiêm Mặc không ngờ rằng mới mồng một Tết mà Tô Lạc Ly đã về rồi.
May mà cậu đã chuẩn bị trước, ăn hết rất nhiều đồ ăn vặt mà Tô Lạc Ly đã chuẩn bị.
Hơn nữa hôm nay là Tết, Tô Kiềm Mặc ở trong nhà thật sự rất nhàm chán, vậy nên cậu bèn mang ít đồ ăn vặt và nấu một ít sủi cảo rồi đưa đến trường, tặng cho bác bảo vệ cánh cổng.
Bác bảo vệ không có bố mẹ cũng không có con cái, mỗi dịp năm mới, ông đều đón Tết một mình ở trường học.
“Chẳng phải vì chị lo lắng cho em sao?”
“Chị không cần lo lắng cho em đâu, em đã lớn như vậy rồi!”.
“Được rồi, chẳng phải chị cũng đã về rồi sao? Ba người chúng ta cũng có thể yên tĩnh ở nhà”
Thực ra Tết cũng không thú vị lắm, chỉ có mấy ngày đó là vui vẻ náo nhiệt, sau đó đều là nhàm chán.
Tô Lạc Ly thay đổi phương pháp nấu ăn cho hai người kia, cô thực sự muốn nuôi béo hai người họ một chút.
Mấy hôm nay, về cơ bản là ba người cứ ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, thỉnh thoảng xem TV hoặc chơi bài poker cùng nhau, quả thực cuộc sống hàng ngày không nên trôi qua quá thoải mái.
Sáng sớm mồng bốn, sau khi thức dậy Tô Lạc Ly nhìn bên trong tủ lạnh, mấy ngày nay đều không ra ngoài mà chẳng hiểu sao đồ ăn lại hết rất nhanh.
Vốn dĩ trước khi đi dì Phương đã mua rất nhiều, nhưng có vẻ như bây giờ đã không còn đủ thức ăn nữa.
Tô Kiềm Mặc và Ôn Khanh Mộ vẫn chưa dậy.
Nhân lúc này, Tô Lạc Ly chuẩn bị ra ngoài mua đồ về làm đầy tủ lạnh.
Trong dịp Tết chỉ có một siêu thị lớn mở cửa, Tô Lạc Ly đeo khẩu trang, đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ và mua sắm.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô còn tưởng là Ôn Khanh Mộ đã dậy và gọi điện hỏi cô đi đâu, nhưng cô lại nhìn thấy một cái tên vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Mộ Dung Dịch.
“Đang bận gì vậy? Có thể ra ngoài gặp mặt không?”
Tô Lạc Ly không muốn có bất kỳ liên lạc nào với Mộ Dung Dịch, để tránh Ôn Khanh Mộ trông thấy.
Cố dứt khoát trả lời một câu: Không có thời gian.
Sau đó cô cất điện thoại vào túi và tiếp tục mua sắm.
Điện thoại lại vang lên.
“Có thời gian đi mua sắm trong siêu thị mà không có thời gian gặp tôi à?”
Tô Lạc Ly lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ Mộ Dung Dịch đã nhìn thấy mình gần đây?
“Tôi đang ở trong cửa hàng Starbucks dưới tầng một của siêu thị mà em đang mua sắm, ra đây gặp mặt đi.”
Tô Lạc Ly nhìn nội dung trên điện thoại, cô thực sự bất lực.
“Hay là đừng gặp nữa.”
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Lạc Ly tiếp tục mua sắm, không để ý đến Mộ Dung Dịch nữa.
Cô mua rất nhiều đồ, cả hai chiếc túi lớn đều đầy ắp.
Khi ra khỏi lối ra của siêu thị, cô phát hiện Mộ Dung Dịch đang đợi mình ở cửa.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đi theo Mộ Dung Dịch đến cửa hàng Starbucks.
Trong một góc vắng vẻ, trên bàn đặt hai tách cà phê đang bốc hơi.
Vào dịp Tết, trong Starbucks không có nhiều người, vì thế họ là bàn khách duy nhất trong cửa hàng này.
“Sao em không hỏi tại sao tôi lại ở đây?”