Mục Nhiễm Tranh nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ không tưởng tượng nổi.
Lúc Mục Nhiễm Tranh ở trên tầng nói chuyện với Phương Đóa, Ôn Khanh Mộ đã đạt được thỏa thuận thương mại với Phương Lâm. Ôn Khanh Mộ nhượng bộ một bước lớn nhất, cho dù tương lai hai người không ở bên nhau thì có lẽ nhà họ Phương cũng sẽ không nói gì.
“Cháu không cần phải suy nghĩ gì khác nữa, cho dù cuối cùng cháu quyết định không ở bên Phương Đóa thì nhà họ cũng chẳng dám nói chữ ‘không’.”
Mục Nhiễm Tranh lại sửng sốt, chú anh chưa từng tôn trọng quyết định của anh như bây giờ, còn biết nghĩ cho anh như vậy.
“Hôn nhân là chuyện cả đời, Ly Ly nói đúng, người khác cảm thấy tốt chưa hẳn đã là tốt, quan trọng nhất là bản thân cháu cảm thấy tốt. Cháu tự suy nghĩ kỹ đi, bên nhà cháu chú sẽ giải quyết giúp cháu.”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ khởi động xe, lái về hoa viên Crystal.
Mục Nhiễm Tranh về đến hoa viên Crystal mới nhớ ra Táo vẫn đang ở nhà, anh lại vội về nhà đón Táo đến.
Mục Nhiễm Tranh tạm thời sống ở hoa viên Crystal, bên phía người nhà họ Mục sẽ không tha cho anh, Ôn Khanh Mộ vẫn đang thương lượng, anh ở đây khá an toàn.
Ba ngày sau, Mục Nhiễm Tranh đang nằm trên giường chơi điện thoại, màn hình điện thoại dừng ở tin nhắn Lê Thấm Thấm gửi cho anh.
Thậm chí anh còn tưởng tượng được Lê Thấm Thấm hả hê cỡ nào.
Mục Nhiễm Tranh ngồi bật dậy, đến phòng của lũ chó.
Bốn chú chó con lại quấn lấy nhau, bọn chúng bắt đầu ầm ĩ không ngừng và cắn nhau.
Nhưng có vẻ Táo hơi cô đơn trốn ở trong góc.
Nó không còn nhảy nhót như trước nữa mà có vẻ hơi buồn rầu.
Mục Nhiễm Tranh đi tới bế Táo lên: “Táo, có phải con cũng nhớ cô ấy không? Bố đưa con đi tìm cô ấy nhé?”
Lúc này, Lê Thấm Thấm đã có thể ngồi lên ghế một cách nhẹ nhàng, vết thương ở mông đã đỡ hơn đôi chút, nhưng lần này Lê Hán Giang rất tức giận, sẽ không dễ dàng tha cho cô .
Lê Hán Giang vẫn quyết định cho Lê Thấm Thấm đi nước ngoài, nhưng thành tích học tập của Lê Thấm Thấm quá kém, thế nên Lê Hán Giang mời rất nhiều giáo viên đến dạy bù cho Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm đang ở trong phòng sách làm bài tập, cô cau mày lại, vô cùng ủ rũ.
“Thấm Thấm, con mau ra xem ai đến thăm con này!” Giọng Lê Hán Giang truyền tới.
Lê Thấm Thấm ngẩng đầu thì thấy Mục Nhiễm Tranh ở phía sau Lê Hán Giang.
“Anh đến làm gì? Anh là đồ phản bội, anh bán đứng tôi mà còn dám đến nhà tôi?” Lê Thấm Thấm mắng ầm ĩ.
“Con bé này nói gì thế hả? Nếu lúc đó không có cậu Mục thì con đã ra đường ăn xin lâu rồi!” Lê Hán Giang vội mắng, “Cậu Mục, tính tình Thấm Thấm như vậy, cậu đừng chấp con bé.”
“Cô ấy ở nhà cháu vài ngày, bọn cháu rất thân, cháu biết cô ấy đùa với cháu thôi. Bác trai, có thể để bọn cháu nói chuyện riêng được không?”
“Tất nhiên là được chứ, cậu khuyên con bé giúp tôi, là tôi không quản lý được nó, con bé cũng ít bạn, chắc là hợp tính với cậu. Vậy hai người nói chuyện đi, tôi bảo giúp việc chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ.” Lê Hán Giang nói xong thì ra khỏi phòng sách.
Lê Thấm Thấm trừng mắt với Mục Nhiễm Tranh rồi tiếp tục cúi đầu làm bài tập của mình.
Mục Nhiễm Tranh xách theo một cái túi lớn màu đen, anh đi đến trước bàn, nhìn bài tập tiếng anh dưới tay Lê Thấm Thấm.