“Bài tập về nhà? Em chắc chứ?”
“Em chắc chắn, cực kỳ chắc chắn! Vì bản thảo thiết kế này mà Trương Chiêu đã phải thức mấy đêm, thay đổi hơn ba mươi lần, còn nhờ em xem hộ. Nhưng cuối cùng giáo sư Lâm chỉ cho cậu ấy bảy mươi điểm, trong lúc bực mình cậu ấy đã vứt bản vẽ đi!”
Trong lòng Tô Lạc Ly nảy sinh nghi ngờ.
Cô nhớ trong đêm tiệc từ thiện, Tô Nhược Vân nói bộ trang phục này do nhà thiết kế của studio cô ta thiết kế.
“Kiêm Mặc, giáo sư Lâm này có lai lịch thế nào?”
“Đó là giáo viên trường em! Thầy ấy là một giáo viên rất có uy quyền, được trường em thuê từ ngoài về. Thầy ấy rất ít tiết vậy nên chúng em đều rất coi trọng bài tập về nhà của thầy. Thầy ấy đã đạt được rất nhiều thành tích trong ngành thiết kế, cũng là người rất nổi tiếng ở nước ta, nghe nói thầy ấy cũng từng được nhận giải thưởng quốc tế.”
Tô Lạc Ly gật đầu.
“Hôm nay em có bận gì không?”
Tô Kiêm Mặc lắc đầu.
“Vậy ra ngoài cùng chị một chuyến đi.”
Tô Lạc Ly mặc quần áo rồi lập tức cùng Tô Kiêm Mặc ra ngoài, cô đưa cậu đến trung tâm thương mại.
Để mọi người không nhận ra, Tô Lạc Ly còn cố tình đeo kính râm bản to.
“Chị đưa em đến trung tâm thương mại làm gì?”
“Đến rồi em sẽ biết.”
Tô Lạc Ly tìm trong trung tâm thương mại, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng LOVE.
Cô biết chắc chắn cửa hàng đã mở cửa, nếu không Tô Nhược Vân cũng không tuyên truyền rầm rộ như thế.
Khách đến cửa hàng LOVE rất đông, quả nhiên nỗ lực tuyên truyền của Tô Nhược Vân không hề uổng phí.
Nhân viên trong cửa hàng bận rộn đến mức không chú ý đến Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc.
“Em quan sát kỹ quần áo ở đây đi.”
Tô Lạc Ly nói nhỏ.
Hai người giả vờ như đang chọn quần áo trên kệ.
Nhân viên của cửa hàng quá bận rộn, Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc lại không ăn mặc như người có tiền nên đã bị họ phớt lờ.
Họ nào ngờ sếp của họ chỉ nói vài câu trong đêm tiệc từ thiện hôm qua, mà hôm nay họ đã bận phát điên rồi!
Sau khi dạo quanh cửa hàng một vòng, Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc đi ra.
Họ tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống.
“Chị à, những bộ quần áo đó…”
Tô Kiêm Mặc tức đến độ nói không nên lời.
“Đừng kích động, từ từ nói!”
Tô Kiêm Mặc thở dài.
“Rất nhiều bộ quần áo trong số đó là bài tập về nhà của các bạn cùng lớp em! Một vài bộ đã được sửa đổi đôi chút, có những bộ thậm chí còn giống y hệt!”
“Em nhìn rõ chưa?”
“Em nhìn rõ rồi, quan hệ của em và lớp trưởng rất tốt. Lớp trưởng phụ trách thu bài tập về nhà, vậy nên em đã xem hết rồi, không nhầm được!”
Tô Lạc Ly gật đầu.
“Không được, em nhất định phải nói chuyện này cho các bạn và nhà trường, giáo sư Lâm làm vậy thật sự quá đáng! Chúng em không coi trọng tiền bạc, nhưng làm như vậy là cực kỳ không tôn trọng người khác!”
Tô Kiêm Mặc rất tức giận.