Ôn Khanh Mộ nhanh chóng chạy ra ngoài, đến phòng giám sát thì anh lập tức yêu cầu các nhân viên lấy hết các video được quay trong vòng một tiếng vừa rồi.
Nhưng sau khi xem một lúc lâu thì mọi người vẫn không thấy gì bất thường trong video giám sát cả.
Trong phòng đàn chỉ quay được cảnh Tô Lạc Ly dọn dẹp phòng đàn rồi đi ra ngoài, sau đó có video Tô Lạc Ly đi qua hành lang về phòng ngủ, và đó cũng là đoạn video cuối cùng.
“Phòng ngủ! Mau kiểm tra video giám sát ở phòng ngủ!”
Nhưng nhân viên lại ngồi yên: “Ông chủ, phòng ngủ của anh và mợ chủ không lắp camera giám sát ạ.”
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhớ ra là phòng ngủ của anh và Tô Lạc Ly không lắp camera giám sát.
Chẳng lẽ bây giờ tối hai người làm việc riêng với nhau lại phải để cho người khác nhìn à? Vậy nên Tô Lạc Ly nhất quyết không cho anh lắp camera trong phòng ngủ.
Ôn Khanh Mộ ôm đầu, bây giờ kiểm tra video giám sát cũng không thấy người đâu, chẳng lẽ là cô lại biến mất như vậy?
Đúng lúc này Giản Ngọc lại gọi điện cho anh: “Cậu mau quay lại phòng ngủ nhanh lên!”
Dù sao thì Ôn Khanh Mộ cũng không thấy manh mối gì ở phòng giám sát nên anh cũng vội vã quay về phòng ngủ.
“Anh gọi em quay lại phòng ngủ làm gì?”
Vừa vào phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đã nhìn thấy gương mặt đã lâu chưa gặp: Tô Kiêm Mặc.
“Anh rể.”
“Kiêm Mặc? Sao em lại đến đây?”
“Anh rể, có phải là đã xảy ra chuyện với chị em rồi không?” Vẻ mặt Tô Kiêm Mặc rất bối rối.
Ôn Khanh Mộ cúi đầu xuống, không đáp gì cả.
Mà biểu cảm của Tô Kiêm Mặc lại không có vẻ gì là bất ngờ với chuyện vừa xảy ra: “Quả nhiên rồi.”
“Quả nhiên như vậy là sao?”
“Mẹ đã tiên đoán là chị gái em sắp có chuyện, mẹ nói là thấy cảnh chị ôm bụng bầu bỏ trốn. Em muốn nói cho anh chị biết nhưng bố lại bảo là nếu đã cắt đứt quan hệ với anh chị rồi thì không được liên hệ lại nữa, phải để cho hai người tự giải quyết vấn đề. Em lo quá nên đã lén đến đây.”
Sau khi đi theo Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên thì Tô Kiêm Mặc cũng bắt đầu gọi họ là bố mẹ rồi.
Bỗng nhiên Ôn Khanh Mộ nhớ đến điều gì đó.
“Sao mình lại không nghĩ đến chuyện đó chứ! Ma cà rồng!”
“Ý em là ma cà rồng đã bắt cóc Tô Lạc Ly đi?” Giản Ngọc vội vàng hỏi lại.
“Đúng vậy, chỉ có mỗi ma cà rồng là có tốc độ nhanh đến mức camera giám sát không thể quay lại được thôi, cũng chỉ có họ mới tránh được sự hệ thống an ninh nghiêm ngặt ở nơi này rồi bắt người ra ngoài thôi.”
Ôn Khanh Mộ đấm mạnh xuống bàn một cái: “Đặc biệt đấy! Ai đã làm vậy?”
Bỗng nhiên Tô Kiêm Mặc nhìn chằm chằm về phía bức tường ở cạnh cửa sổ: “Gia tộc Butt.”