“Nếu anh cũng có thiện cảm với tôi, cảm thấy hai chúng ta có thể tiếp tục phát triển thì tôi sẽ nói với người nhà xác định quan hệ với anh, tôi muốn anh cũng thẳng thắn với người nhà.”
“À… được.”
“Chúng ta có thể bàn bạc chuyện đến nhà tôi ăn bữa cơm, sau đó sẽ đến nhà anh làm quen với bố mẹ hai bên.”
“Được.”
Nhưng chẳng hiểu sao Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy sởn gai ốc.
Anh không cảm thấy quan hệ của hai người họ vậy mà lại phát triển thuận lợi như thế, chẳng mấy chốc họ đã lên lịch hẹn đến Phương Đóa, sau đó lại đến nhà anh.
Ở nhà họ Mục, Phương Đóa thể hiện rất xuất sắc, tất cả mọi người đều khen cô ta là một cô gái có học thức và lễ phép.
Từ khi đưa Phương Đóa về nhà, Mục Nhiễm Tranh không còn bị giục kết hôn nữa.
Sau khi ra mắt phụ huynh của hai bên, cuộc sống trở nên bình tĩnh lại, thỉnh thoảng Phương Đóa sẽ đến đoàn phim thăm Mục Nhiễm Tranh, lần nào cô ta cũng mang theo một ít đồ ngọt tự làm, trợ lý và quản lý của Mục Nhiễm Tranh đều vô cùng hài lòng về cô ta.
Có lúc anh được rảnh rỗi thì hai người họ sẽ đi hẹn hò, quá trình hẹn hò đôi khi sẽ đi kèm với sự ngọt ngào và lãng mạn.
Hôm nay Mục Nhiễm Tranh tham gia một sự kiện thương hiệu, trùng hợp là Tô Lạc Ly cũng tham gia sự kiện này, hai người họ gặp nhau ở hậu trường.
“Người đang yêu đường đúng là khác thật, trông cứ vui phơi phới ấy, cuối cùng cũng trưởng thành rồi!” Tô Lạc Ly vỗ vai Mục Nhiễm Tranh.
“Này, này, này, Lạc Ly, bây giờ chú tôi không có ở đây, cô đừng giở giọng trưởng bối ra nói chuyện với tôi được không hả?”
“Tôi vốn là trưởng bối của anh mà! Nói đi, chị họ gọi điện cho tôi nói là rất hài lòng với Phương Đóa, cả nhà cũng vô cùng vừa ý, xem ra tiến triển tốt đấy.”
Vốn dĩ hôm đó Tô Lạc Ly cũng định đến nhà họ Mục, nhưng bởi vì có việc nên không đi được, cho nên chưa gặp được Phương Đóa.
Mục Nhiễm Tranh bĩu môi không biết nên nói thế nào.
“Sao vẫn không chịu nói cho tôi thế hả?”
“Không phải không muốn nói cho cô, mà là không biết nói kiểu gì ấy. Ban đầu khi gặp Phương Đóa, quả thật hai mắt sáng rực lên, tôi không tìm được chút xíu khuyết điểm nào trên người cô ta!”
“Ối chà chà, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi kìa!”
“Không phải, lần đầu tiên tôi gặp cô ta, quả thật không tìm ra được khuyết điểm, bây giờ cũng thế, cô ta rất tích cực, không ngừng vươn lên, giỏi lên kế hoạch cho cuộc đời mình, mỗi bước đi đều không được phép xuất hiện sai lệch.”
“Ấy, ấy, ấy, đừng khen nữa, nổi hết da gà da vịt rồi đây này!” Tô Lạc Ly chỉ cánh tay mình và nói.
“Cô nghe tôi nói hết được không hả? Cô ta cái gì cũng tốt, nhưng mà tôi cứ cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó mà lại không nói ra được!” Mục Nhiễm Tranh cũng hết sức khổ não, mà nỗi khổ não này anh chỉ có thể nói với Tô Lạc Ly thôi.
“Cô ấy tích cực, tiến tới, còn anh lười biếng, hời hợt, cô ấy giỏi lập kế hoạch, anh chẳng hề nghiêm túc, cô ấy tuân theo quy tắc, anh sống bất cần. Tôi cảm thấy hai người đúng là bù trừ cho nhau, hoàn mỹ!”