“Ngoài ra, mấy hạng mục anh ta đầu tư theo Tinh Hoàng anh cũng đã đánh tiếng rồi, tạm thời gác lại, không làm nữa. Mấy tháng này của Mộ Dung Dịch đều đổ xuống sông xuống biển rồi, lại có một khoản tiền bị giữ lại trong hạng mục, bây giờ không luân chuyển tiền được, chắc là không thể êm đẹp đón Tết năm nay rồi.”
Tô Lạc Ly cuối cùng cũng hiểu ra, chẳng trách Mộ Dung Dịch lại suy sụp như vậy.
“Anh như vậy không phải là chèn ép anh ta! Rõ ràng là đầu óc anh ta không nhanh nhạy, lại muốn lợi dụng người khác, kết quả chịu thiệt, nếu muốn trách thì phải trách anh ta ngu!”
Cô cũng hiểu tính cách của Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch quả thực có chút gian xảo trong kinh doanh.
“Được rồi, lần này đến lượt em, em đã làm chuyện gì tốt sau lưng anh rồi?”
Thấy Tô Lạc Ly không nói gì, Ôn Khanh Mộ lập tức chuyển đề tài.
“Uh… cái đó, cái đó…”
Tô Lạc Ly tức khắc nghẹn lời, không biết phải nói thế nào.
Con người Ôn Khanh Mộ lập tức co rút, chăm chú nhìn Tô Lạc Ly.
“Khó xử như vậy sao? Có phải em biết
chuyện của Mộ Dung Dịch rồi không? Truyền thông cũng không biết chuyện này, có phải em âm thầm gặp anh ta sau lưng anh không?!”.
Tô Lạc Ly chớp mắt mấy cái, người đàn ông này thật đúng là liệu sự như thần!
“Hi hi–”
“Đừng có mà hi hi với anh! Thành thật khai ra!”
Lúc nãy cũng không biết ai hi hi trước!
Sao đến lượt cô lại không được nữa rồi?
“Lần trước khi em đi siêu thị, anh quên rồi à, sau đó anh còn đến đón em về.”
“Em đi mua ít đồ cũng có thể gặp lại tình cũ à?!”
“Anh đừng nói khó nghe như vậy! Là tình cờ gặp thôi, anh ta uống cafe ở trong cửa hàng Starbucks, vừa hay nhìn thấy em cứ nhất
quyết phải gặp em. Em không định gặp anh ta đâu, kết quả anh ta chặn em ở cổng siêu thị.”
Tô Lạc Ly chỉ đành nói toàn bộ mọi chuyện với Ôn Khanh Mộ.
“Anh ta hôn em à? Có ôm em không? Còn nữa, anh ta có cầm tay em không?”
Ôn Khanh Mộ mở to mắt, bộ dạng như muốn nuốt chửng Tô Lạc Ly vào trong bụng.
“Không, không, không, hoàn toàn không có. Anh nghĩ đi đâu thế? Nếu anh ta làm vậy thì em đã báo cảnh sát từ lâu rồi!”
Lúc này Ôn Khanh Mộ thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy hai người lén lút làm gì?”
“Chỉ nói chuyện phiếm, mà cũng không nói gì cả, tình trạng của anh ta không được tốt cho lắm, thái độ của em với anh ta vẫn luôn rất lạnh lùng, sau đó anh gọi điện cho em, em liền đi luôn.”
Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày.
“Thế mà em còn nhìn mặt anh ta, em còn có thể nhìn ra tình trạng của anh ta không tốt?!”
Ôn Khanh Mộ lập tức nhảy dựng lên.
“Xin anh đấy, hai người bọn em chỉ nói chuyện, đương nhiên phải đối diện với nhau rồi, đương nhiên phải nhìn mặt của anh ta rồi, nếu không thì em nhìn chỗ nào của anh ta chứ?”
“Chỗ nào cũng không được nhìn, chỉ được nhìn anh thôi!”