“Lạc Ly, cô tránh ra đi, không sao đâu.”
Nghe Mục Nhiễm Tranh nói vậy, Ôn Khanh Mộ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.
“Giỏi rồi, không sợ đúng không?”
Ôn Khanh Mộ đẩy nhẹ Tô Lạc Ly ra, đi tới trước mặt Mục Nhiễm Tranh.
Cái gì nên đến thì sẽ đến, Mục Nhiễm Tranh biết lần này Ôn Khanh Mộ ra tay thì chắc chắn sẽ không nhẹ, đã rất lâu rồi anh không bị chú của mình đánh.
Mục Nhiễm Tranh im lặng chờ đợi mọi thứ đến.
Ôn Khanh Mộ giơ tay lên đánh vào đầu Mục Nhiễm Tranh.
“Trốn ở đây thì không phải đàn ông, là đàn ông thì phải tự mình đối mặt! Đi theo chú!”
Không ra tay?
Ngay cả Tô Lạc Ly cũng cảm thấy bất ngờ.
Lúc Mục Nhiễm Tranh theo Ôn Khanh Mộ, hai người lên xe, chắc Ôn Khanh Mộ sẽ đưa Mục Nhiễm Tranh về nhà nhỉ?
Ngồi trong xe, hai chú cháu cũng không nói gì.
Nhưng không ngờ Ôn Khanh Mộ lại không đưa Mục Nhiễm Tranh về nhà họ Mục mà là đến nhà họ Phương.
Mục Nhiễm Tranh kinh ngạc nhìn Ôn Khanh Mộ, anh không hiểu ý Ôn Khanh Mộ cho lắm.
“Họa cháu gây ra thì cháu tự mà giải quyết, thế mới giống đàn ông.” Ôn Khanh Mộ xuống xe, Mục Nhiễm Tranh cũng xuống theo.
Trong phòng khách, Phương Lâm – chủ tịch tập đoàn Nam Ngung đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, không tức giận mà vẫn uy nghiêm.
Chu Húc Nhiễm, vợ Phương Lâm ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng rất khó coi.
Họ từng gặp nhau nhiều lần, trước đó cũng rất hài lòng với Mục Nhiễm Tranh, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại bỏ chạy ngay tại lễ đính hôn khiến nhà họ Phương mất hết cả thể diện.
“Sếp Phương, tôi đưa đứa cháu không hiểu chuyện của tôi đến để nhận tội xin lỗi ông, muốn đánh muốn mắng hay muốn phạt thì đều tùy ông. Ông yên tâm, nhà họ Mục và tôi sẽ không oán thán nửa lời, dù sao thì chuyện này là lỗi của chúng tôi.”
Mặc dù lời nói của Ôn Khanh Mộ đã hạ thấp vị trí của mình, nhưng giọng điệu của anh lại rất cứng cỏi.
“Tuy rằng đứa cháu này của tôi là con trưởng, là cháu đích tôn của nhà họ Mục, nhưng nó bước chân vào showbiz từ nhỏ, chưa từng tham gia các lễ nghi phức tạp trong nhà, là chúng tôi đã dạy bảo nó không tốt.”
“Sếp Ôn, anh nói vậy thì khách sáo quá. Mặc dù chuyện này Nhiễm Tranh làm không thỏa đáng, nhưng nói cho cùng thì cậu ấy vẫn còn trẻ, thanh niên biết sai chịu sửa là chuyện tốt.”
Tập đoàn Nam Ngung vẫn phải dựa tập đoàn Dark Reign, Ôn Khanh Mộ đích thân đến đây, tất nhiên ông ta không dám oán trách gì.
“Bác trai, bác gái, là lỗi của cháu, quả thực hôm qua là cháu bốc đồng. Cháu cảm thấy có thể cháu với Phương Đóa phát triển nhanh quá, khiến cháu nhất thời không chấp nhận được. Cho nên chuyện đính hôn để sau này rồi tính tiếp.” Mục Nhiễm Tranh tỏ ra rất thành ý.
Phương Lâm nghe thế thì cảm thấy hai người vẫn có hi vọng nên cũng không so đo nữa.
“Cậu với Phương Đóa cứ tìm hiểu nhau trước đi, chuyện đính hôn để sau rồi nói.”
Đang nói thì Phương Đóa từ trên lầu đi xuống: “Nhiễm Tranh, chúng ta có thể nói chuyện không?”