Có lẽ là Ôn Khanh Mộ đang suy nghĩ điều gì đó, anh cũng không ngờ Tô Lạc Ly lại đột nhiên đi vào nên giật nảy mình!
Hai người nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
“Chuyện đó, anh… cái này…”
Ôn Khanh Mộ cũng không biết phải giải thích như thế nào về chuyện mình ngồi ngẩn người trên thành bồn tắm!
Anh đột nhiên đen mặt lại, “Anh đang tắm mà em vào làm gì?”
Tô Lạc Ly chớp mắt, vừa vào đã nhìn thấy cảnh trai đẹp đang tắm, gương mặt cô đột nhiên đỏ bừng.
“À… em thấy anh mãi mà vẫn chưa ra nên tưởng anh làm sao, tắm rửa xong rồi thì mau lau sạch sẽ rồi đi ngủ đi, đừng để bị cảm.”
Tô Lạc Ly vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, trước khi ra còn nhìn lén Ôn Khanh Mộ.
Dáng vẻ không mặc đồ của chồng cô càng đẹp trai hơn!
Ôn Khanh Mộ lau người với vẻ bất đắc dĩ, sau đó anh bước ra ngoài, vừa chui vào trong chăn thì Tô Lạc Ly đã sáp lại gần.
Vừa nghĩ đến cảnh khi nãy Ôn Khanh Mộ trần truồng ngồi trên bồn tắm, Tô Lạc Ly không khỏi mặt đỏ tới tận mang tai.
“Chồng à…” Cô gọi một tiếng bằng giọng hờn dỗi.
Bởi vì khoảng cách rất gần nên khi nghe thấy giọng nói này, cả người Ôn Khanh Mộ đều tản chảy, hơn nữa lại cộng thêm cơ thể ấm áp của Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ cảm thấy toàn thân khô nóng, anh đẩy cô ra.
“Hơn nửa đêm rồi, mau ngủ đi! Em lộn xộn cái gì?”
“Anh ôm em ngủ.” Tô Lạc Ly lập tức chui vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Ôm cái gì mà ôm?” Ôn Khanh Mộ dứt khoát đẩy Tô Lạc Ly ra.
“Cứ ôm đấy!” Tô Lạc Ly một lần nữa sáp người lại gần.
“Em sao vậy? Sao em không biết thông cảm cho chồng mình một chút vậy? Anh đi làm về muộn thế này đã rất mệt mỏi rồi, vậy mà suốt ngày em còn đòi hỏi không biết giới hạn, em không sợ bào mòn cơ thể của anh à?”
Ôn Khanh Mộ thật sự không kiềm chế được mà tức giận mắng.
Tô Lạc Ly lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ.
Rốt cuộc ai mới là người suốt ngày đòi hỏi không biết giới hạn?
Hai ngày trước anh còn nói cái gì mà anh không sợ cơ thể mình không chịu đựng nổi.
“Ôn Khanh Mộ, anh ngồi dậy cho em! Em có chuyện muốn nói với anh.” Tô Lạc Ly ngồi khoanh chân và khoanh tay, cô thay đổi giọng điệu.
“Có gì mà nói, em không biết anh đã rất mệt rồi à? Anh buồn ngủ rồi, ngủ đây!”
“Anh đang trốn tránh em à? Được, anh trốn tránh đi, trốn được lần này nhưng không trốn được lần khác.” Tô Lạc Ly dứt khoát không ngủ, cô cứ khoanh chân ngồi nhìn Ôn Khanh Mộ như vậy.
Ôn Khanh Mộ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hai người cứ giằng co như vậy thêm mấy phút đồng hồ.
“Em nói cho anh biết, em không chỉ có mỗi căn phòng này để ngủ thôi đâu, em đếm đến ba, nếu anh vẫn không dậy thì em sẽ sang ngủ với con trai.”
Tô Lạc Ly đành phải ra đòn sát thủ của mình.