“Tôi không ra ngoài nữa là sẽ thật sự buồn bực tới chết đấy! Lê Hoa, nếu cô muốn tốt cho tôi thì đừng cản tôi! Chẳng phải còn có Uy Nhiên sao? Cô ấy là vệ sĩ của tôi nên đương nhiên sẽ bảo vệ tôi. Hơn nữa chúng tôi đi tới trại của người dân tộc thiểu số, ở đó không có mấy người thì có nguy hiểm gì chứ?”
Tô Lạc Ly lại nhìn Lục Uy Nhiên, “Cô chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo.”
Tô Lạc Ly nói xong lại đi lên tầng. Lê Hoa vừa định gọi điện thoại, cô đã xoay người lại quát: “Lê Hoa, nếu cô dám gọi điện thoại, tôi sẽ thật sự trở mặt với cô đấy!”
Lê Hoa sợ đến mức lập tức cất điện thoại di động đi.
Tuy cô ấy muốn nghe theo lời Ôn Khanh Mộ nhưng có ai không biết anh luôn chiều theo Tô Lạc Ly. Cô tùy tiện tìm lý do là có thể đuổi cô ấy đi.
Tô Lạc Ly nhanh chóng thay quần áo, đi theo Lục Uy Nhiên chuẩn bị ra ngoài.
“Mợ chủ, mợ muốn đi thật à? Tôi thấy mợ đừng đi, chờ cậu chủ về rồi bảo cậu chủ đi cùng mợ cũng được mà?”
“Anh ấy về rồi, tôi còn có thể ra ngoài nữa sao? Cô yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Lục Uy Nhiên ở bên cạnh vội vàng nói: “Lê Hoa, cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mợ chủ.”
Trong lòng Lê Hoa nóng như lửa đốt. Tô Lạc Ly đã mang thai bảy tháng, bây giờ không thể có bất kỳ sơ suất nào.
“Mợ chủ, hay mợ để tôi đi với hai người nhé!”
Rơi vào đường cùng, cô ấy đành phải nghĩ ra cách này.
“Vậy cũng được, cô ở nhà với tôi chắc buồn bực sắp phát điên rồi. Hôm nay chúng ta phải ra ngoài chơi cho thoải mái mới được.”
Lục Uy Nhiên không nói gì, ba người cùng lên xe rời đi.
Trên đường đi, Tô Lạc Ly và Lục Uy Nhiên vừa nói vừa cười. Cô cuối cùng cũng được ra ngoài nên tâm trạng rất tốt.
Lúc đầu Lê Hoa còn hơi câu nệ nhưng sau đó cũng dần thả lỏng.
Trong trại dưới chân núi quả thật đang tổ chức hội chùa rất náo nhiệt.
Lê Hoa đi theo sát Tô Lạc Ly từng bước, không dám thả lỏng. Hai người đi tới một sạp nhỏ bán đồ thủ công mỹ nghệ và bắt đầu lựa chọn.
Lục Uy Nhiên nhìn bóng lưng của hai người như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Mợ chủ, tôi nghe nói thầy cúng rất linh ở trong chùa trên sườn núi, mợ có muốn lên đó cầu phúc không? Hôm nay đúng lúc là mùng một, là ngày tốt để cầu phúc đấy.”
Lê Hoa nghe vậy thì lập tức trả lời: “Thôi mợ chủ đừng đi, mợ đang mang thai bảy tháng thật sự không tiện lên núi đâu.”
“Con đường lên núi vẫn còn tốt, chỗ đó cũng không xa lắm, chỉ mất mười mấy phút thôi.”
“Được rồi, tôi đúng lúc có thể cầu phúc cho đứa trẻ trong bụng.” Tô Lạc Ly vừa nói vừa xoa cái bụng tròn vo của mình.
“Mợ chủ!” Lê Hoa đương nhiên muốn ngăn cản Tô Lạc Ly.
“Lê Hoa, chúng ta đã ra ngoài thì phải chơi cho vui vẻ một lần, ai biết sau này còn có cơ hội như vậy không. Chúng ta đi thôi, Uy Nhiên.”
Tô Lạc Ly vui vẻ đi tới, Lê Hoa không có cách nào đành phải đi theo phía sau.
Con đường lên núi không quá dốc, đúng là dễ đi như lời Lục Uy Nhiên,.
Có lẽ Lê Hoa quá căng thẳng lo lắng cho Tô Lạc Ly nên trượt chân ngã xuống.
“Lê Hoa, cô không sao chứ?”
Tô Lạc Ly đỡ bụng ngồi xổm xuống.