“A…”
Khi Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá đang định ra ngoài thì đột nhiên một tiếng hét xé tan bầu trời vang lên.
Rồi một thứ gì đó phá cửa tủ quần áo lao ra!
Lê Thấm Thấm chui thẳng vào lòng Mục Nhiễm Tranh: “Có, có, có… có chuột!”
Mục Nhiễm Tranh ôm Lê Thấm Thấm, nhìn Phương Đoá.
Phương Đoá vẫn nở nụ cười tự nhiên như thường.
Trên người Lê Thấm Thấm chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
…
“Phương Đoá, nghe tôi giải thích, chuyện không phải như cô nghĩ đâu!”
Phương Đoá bước ra ngoài còn Mục Nhiễm Tranh đuổi theo sau.
Đi tới trước xe mình, Phương Đoá dừng bước.
“Nhiễm Tranh, tất cả đàn ông đều sẽ phạm phải sai lầm này. Tôi sẽ cho anh năm cơ hội để phạm sai lầm, nhưng tôi hy vọng anh đừng tìm bừa một người phụ nữ để thoả mãn nhu cầu sinh lý, như vậy là đang vấy bẩn tôi.”
Phương Đoá nói xong thì lên xe, Mục Nhiễm Tranh chỉ đành trơ mắt nhìn cô ta rời đi.
Những lời nói cuối cùng của Phương Đoá khiến Mục Nhiễm Tranh thấy rất khó chịu, trông cô ta có vẻ cũng không tức giận.
Mục Nhiễm Tranh ủ rũ cúi đầu về phòng, Lê Thấm Thấm đã mặc xong quần áo, cô biết lần này mình gây ra hoạ lớn rồi.
“Hay là tôi đi giải thích với cô ấy nhé?”
“Không cần, càng giải thích càng hiểu lầm thôi.”
Lê Thấm Thấm thấy vẻ mặt Mục Nhiễm Tranh rất khó coi thì bảo: “Thật sự không cần sao? Tôi nghĩ cô ấy hiểu lầm rồi, thật ra tôi không cố ý đâu, tôi rất sợ những thứ có lông, tôi tưởng trong tủ có chuột nhưng không ngờ lại là cổ áo. Xin lỗi anh.”
“Cô cũng không cố ý mà.” Mục Nhiễm Tranh hiếm khi thấu tình đạt lý như vậy: “Tối nay chúng ta ăn lẩu nhé?”
“Hả?” Không ngờ lúc này rồi anh còn có tâm trạng ăn lẩu: “Được thôi.”
Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm ra ngoài mua gia vị nấu lẩu, thịt và rau, sau khi về nhà hai người phân công nhau cùng làm.
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút làm tăng nhiệt độ cho căn nhà bừa bộn này.
Hai người cũng nhân tiện mua một chút rượu về.
“Mục Nhiễm Tranh, anh vẫn ổn chứ?” Lê Thấm Thấm luôn cảm thấy trạng thái của Mục Nhiễm Tranh không ổn lắm.
“Tôi rất ổn!” Mục Nhiễm Tranh uống một ngụm rượu, vị cay đi từ cổ họng xuống đến dạ dày: “Lê Thấm Thấm, nếu có bạn trai, cô có cho phép bạn trai mình lăng nhăng ở ngoài không?”
“Đương nhiên là không rồi! Lăng nhăng là tử tội!” Lê Thấm Thấm đập mạnh xuống bàn: “Nếu bạn trai tương lai của tôi dám lăng nhăng, tôi sẽ đánh anh ta tàn phế trước rồi thiến anh ta!”
Lời này của Lê Thấm Thấm làm cho Mục Nhiễm Tranh buồn cười: “Vậy còn ai dám làm bạn trai cô nữa?”
“Tôi thấy chuyện này rất bình thường, hai người ở bên nhau thì nên như vậy.”
Lê Thấm Thấm đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Không phải bạn gái anh định thiến anh đó chứ?”