Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 209


Ôn Khanh Mộ càng nghĩ càng tức!


Anh lửa giận bừng bừng như này, nhưng cô lại sống rất khoan khoái, còn nhàn hạ thoải mái đi làm bánh, còn tặng cho người này người kia!


Quả nhiên anh không có chút địa vị nào trong lòng người phụ nữ này!


Bằng không cũng sẽ không nhàn nhã làm bánh vào lúc anh lửa Xém lông mày như này! f Ôn Khanh Mộ càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân cực kỳ ấm ức.


Anh bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình, rõ ràng là đang tạo cho Tô Lạc Ly thời gian không gian tự do!


Còn bản thân anh thì sao, đã cấm dục rất lâu rồi!


Tất cả những điều này đều là do Tô Lạc Ly gây ra, còn anh lại đang trừng phạt chính mình!


Không được, tuyệt đối không thể hời cho cô như thế đượ!


c Khu Rainbow Sau khi biết người đàn ông Ôn Khanh Mộ này giở trò cáu kinh, cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh, dường như Tô Lạc Ly không rối rắm như trước.


Sau khi ăn tối, cô ngồi trên sofa ăn xoài mà dì Phương vừa mua, tự cô cũng làm cho mình một chiếc bánh mousse xoài.


Vì không thể ăn nhiều, cô lấy một miếng to, cho dì Phương và Lê Hoa.


Ngày tháng qua đi cực kỳ thoải mái dễ chịu.


Trên màn hình tí vi đang chiếu bộ phim điện ảnh vừa lên sóng của Tiêu Mạch Nhiên.


Đây là bộ phim Tiêu Mạch Nhiên quay lúc trước, diễn xuất của cô ta vẫn rất tốt, không hổ là nhân vật đẳng cấp ảnh hậu.


“Ông chủ, cậu về rồi!” Dì Phương bỗng kêu lên.


Giọng nói kia mang theo sự hưng phấn và kích động.


“Dì Phương, dì đừng đùa, sao anh ấy có thể về chứ?” Tô Lạc Ly cho rằng dì Phương đùa với cô.


Dì Phương đang chuẩn bị nói gì, Ôn Khanh Mộ giơ tay lên, không cho bà nói nữa.


Ôn Khanh Mộ mặt mày xám xịt, nhìn Tô Lạc Ly đang ngồi trên sofa.


Hoa quả, bánh ngọt, tỉ vi…


Vắt chân chéo ngũ, biểu cảm trên mặt ung dung thoải mái, hình như còn đang ngân nga điệu hát dân gian!


Ôn Khanh Mộ nhìn thấy Tô Lạc Ly thoải mái như này, lập tức tức giận cháy lên đùng đùng!


Ôn Khanh Mộ sải bước đi tới, giäng lấy quả xoài trên tay Tô Lạc Ly.


Quả xoài này, Tô Lạc Ly vừa gọt vỏ xong.


“Đừng tranh với tôi chứ!” Tô Lạc Ly còn tưởng rằng là Lê Hoa lại nghịch ngợm, kết quả vừa nhìn kỹ, khuôn mặt đen như đáy nồi kia, còn có thể là ai chứ?


Đối với việc Ôn Khanh Mộ đột nhiên về nhà, Tô Lạc Ly cũng hơi thấy lạ.


Ôn Khanh Mộ cầm quả xoài, bắt đầu cắn miếng lớn.


Tô Lạc Ly lườm anh.


“Đưa tiền đây, đừng ăn không! Quả xoài này 10 đồng, thêm công của tôi 5 đồng nữa!”


Tô Lạc Ly cầm dao gọt hoa quả, cầm một quả xoài nữa lên, định gọt thêm quả nữa.


Ôn Khanh Mộ nghe những lời này chỉ cảm thấy đáng yêu, vậy mà cô lại đòi tiền anh?


“Đây là nhà tôi!”


Anh là ông chủ của căn nhà này, đòi anh trả tiền? Có nhầm không thế?


“Nhà anh? Nhà anh thì không cần trả tiền sao? Anh ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi! Một đồng cũng không bỏ ra, có chuyện tốt như thế sao?”


Ôn Khanh Mộ nhíu mày, lẽ nào đây không phải là lời thoại của anh sao? Sao lại bị Tô Lạc Ly cướp mất rồi?


“Tô Lạc Ly, nên nói là cô ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi!”


Tô Lạc Ly cười lạnh.


“Xin hỏi, trong căn nhà này, ngoài trả tiền lương của dì Phương và Lê Hoa ra, anh còn bỏ ra thêm đồng nào nữa không?”


Ôn Khanh Mộ nhíu mày, anh không bỏ ra sao?


“Được rồi, nếu anh đã nói đến đây, vậy t: sổ sách với anh”“


Tô Lạc Ly kéo ngăn kéo bên dưới bàn uống nước, lấy một đống hóa đơn trong đó ra, đập thẳng lên mặt bàn.


“Tiền điện nước gas mạng trong căn nhà này, toàn bộ chi phí đều là do tôi trả! Đến tiền đi chợ của dì Phương và Lê Hoa cũng là do tôi đưa cho, còn có cả nước sạch trong nhà nữa!”


Sắc mặt Ôn Khanh Mộ càng thêm khó coi.


“Ngoài ra, còn có chú chó Như Ý mà anh mang về, đồ ăn cho chó, đồ ăn vặt các thứ của nó, tất cả đều là do tôi mua! Cát Tường là chó của tôi, đương nhiên là do tôi mua, nhưng Như Ý là do anh mang về!”


Sắc mặt Ôn Khanh Mộ đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung được.


“Tháng trước công ty quản lý tài sản vừa gọi điện thoại cho tôi, đóng phí quản lý tài sản!”


Ôn Khanh Mộ luôn cau mày.


Anh cũng ở đây được một khoảng thời gian, lẽ nào anh luôn ăn bám Tô Lạc Ly sao?


Trời ạ, vậy mà anh lại chịu ăn bám một người phụ nữ!


“Vì thế, ngài Ôn, anh ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi, tôi còn nuôi một chú chó hộ anh! Khoảng thời gian này, anh luôn ăn bám vợ đó, tiểu bạch kiểm!”


Nếu không phải là vì Tô Lạc Ly bắt đầu có thù lao đóng phim, lại còn nhận đại ngôn kiếm tiền, thì thật sự cô cũng không chắc có thể nuôi được người đàn ông này!


Khi nghe được câu “tiểu bạch kiểm” kia, Ôn Khanh Mộ quả thật tức nổ phổi!


Rõ ràng anh quay về là để xử lý cô, sao lại thành anh bị bắt nạt rồi?


Dì Phương và Lê Hoa đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, rồi nhìn sắc mặt Ôn Khanh Mộ, nhịn cười.


Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.


“Căn biệt thự này là của tôi, cô ở đây, không thu tiền thuê nhà của cô đã tốt lắm rồi! Còn nữa, đến cô cũng là của tôi! Những thứ này có gì để tính toán chứ”


Ôn Khanh Mộ chỉ đành xuống nước.


“Căn biệt thự này là của anh, tôi cũng là anh, vậy tôi ở đây, vì sao phải trả tiền thuê nhà cho anh?”


Tô Lạc Ly cười, da mặt người đàn ông này cũng đủ dày.


“..” Ôn Khanh Mộ lại chịu thua.


Tô Lạc Ly không để ý đến Ôn Khanh Mộ, cầm bánh mousse xoài trên bàn lên.


Khi đang chuẩn bị cắn một miếng thì lại bị cướp mất!


Ôn Khanh Mộ dùng sức cắn một miếng.


“Tô Lạc Ly, xem ra gần đây cô sống khá tốt nha! Còn có thời gian rảnh rỗi để làm bánh, tặng cho người này người kia, cô không biết ai mới là chồng cô sao?”


Tặng cho người này người kia?


Sao anh lại biết cô làm bánh đi tặng?


Mục Nhiễm Tranh kể sao? Không đúng lắm, chắc chắn Mục Nhiễm Tranh sẽ không kể, anh ấy trốn ông thần này.


còn không kịp, sao có thể liên lạc với anh chứ?


Vậy thì chỉ còn lại Tiêu Mạch Nhiên.


Chắc là giống với lần trước, Tiêu Mạch Nhiên mang bánh brownie socola mà cô tặng cô ta tặng cho Ôn Khanh Mộ, thế nên tên này cảm thấy mình ở nhà sống quá tốt, vì thế nên mới về nhà.


“Tôi làm bánh hay không có liên quan gì tới chuyện chồng tôi là ai chứ?”


FGÓn Ôn Khanh Mộ lại tức tới mức không nói thành lời lần nữa.


Dì Phương và Lê Hoa quả thật không nhịn cười được nữa, đặc biệt là Lê Hoa, cười cực kỳ to, hai người này giống như hai đứa trẻ cáu kỉnh với nhau.


Đặc biệt là Ôn Khanh Mộ trước giờ luôn lạnh mặt.


“Cười cái gì mà cười? Tôi bỏ tiền thuê các người mà không cần làm gì sao?” Ôn Khanh Mộ tức giận, quát dì Phương và Lê Hoa.


Hai người này lập tức thức thời, đi làm việc khác.


Tô Lạc Ly cũng thấy đến lúc nên dừng lại rồi, sợ là chọc.


tên này nóng lên, chuyện gì cũng có thể làm được.


“Được rồi, bánh cho anh ăn đấy, không cần trả tiền!”


Bản thân Tô Lạc Ly cười không được mà khóc cũng không xong.


Ôn Khanh Mộ thuần thục nhét hai miếng bánh mousse vào miệng, ăn hết sạch, sau đó trực tiếp bế ngang người Tô Lạc Ly lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK