“Đúng đúng đúng! Con trai mẹ bị con dâu mẹ đuổi ra ngoài, chuyện này vẻ vang lắm sao?” Ôn Khanh Mộ đứng thẳng người nhìn ra cửa sổ.
“Con cáu với mẹ cái gì chứ? Đáng đời con!”
“Con đáng đời được chưa, mẹ ra ngoài đi!”
Mấy hôm nay Ôn Khanh Mộ cũng nghe mấy lời trách móc của bà đến chán rồi.
“Mẹ nói này Tiểu Mộ, trước đây con mặt dày là thế, giờ con cứ mặt dày ở phòng con bé chẳng phải được rồi à? Cái này mà còn cần mẹ dạy con sao?”
“Mẹ có phiền không chứ? Ai mặt dày?”
“Kệ con đấy! Ai mặt dày thì tự người đó biết!” Mục Chỉ Huyên thấy thái độ này của con trai thì cũng mặc kệ, bà để bữa sáng xuống rồi ra ngoài.
Hôm qua, sau khi chào em gái, dưỡng như tình trạng của Tam Tam đã tốt hơn. Mặc dù cậu bé vẫn không nói chuyện nhưng đã có thể ra ngoài chơi rồi.
Thỉnh thoảng trên mặt sẽ xuất hiện nụ cười, chỉ là rất ít.
Ôn Khanh Mộ đứng trước cửa sổ thấy Tô Kiêm Mặc đang chơi với Tam Tam, anh cắn răng đi lên lầu lần nữa.
Cửa trên gác lửng không đóng, Tô Lạc Ly đang đứng trước cửa sổ, dường như đang nhìn Tam Tam ở bên ngoài.
Ôn Khanh Mộ rón rén đi vào, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Lạc Ly từ phía sau.
“Ly Ly…”
“Buông ra.” Giọng Tô Lạc Ly vẫn rất lạnh nhạt.
Ôn Khanh Mộ kéo tay Tô Lạc Ly để cô xoay người lại.
“Đừng như vậy, chẳng phải chuyện đã qua rồi sao? Đừng giận nữa…”
“Em bảo anh buông ra.” Tô Lạc Ly mặt không biểu cảm, vẫn rất lạnh lùng.
“Đừng ầm ĩ nữa mà.”
Tô Lạc Ly dứt khoát vung tay, Ôn Khanh Mộ không đề phòng nên lảo đảo lui về sau, động tác quá mạnh nên ảnh hưởng đến vết thương ở ngực.
Anh nhếch miệng nhưng không nhắc đến vết thương, “Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào? Chẳng phải lúc đó anh cũng không còn cách nào khác sao? Anh để em trong ngục không quan tâm đến em thì em vui à?”
Thực ra Tô Lạc Ly cũng biết chắc chắn là Ôn Khanh Mộ không có cách, nhưng trong lòng cô không vượt qua rào cản này được.
Anh nặng lời với Tam Tam quá.
“Anh có biết bây giờ con trai không nói với em một câu nào không? Thằng bé thay đổi rồi, hoàn toàn biến thành một người khác.”
“Thằng bé còn nhỏ, hôm đó bị dọa sợ thôi, mấy hôm nữa là ổn!” Ôn Khanh Mộ không cho là đúng.
Tô Lạc Ly ngước đôi mắt ngấn nước lên: “Đây là những lời một người bố nên nói sao? Nếu không phải vì những lời anh nói hôm đó quá nghiêm trọng thì Tam Tam cũng không đến nỗi bài xích người mẹ là em!”
Ôn Khanh Mộ đưa tay muốn lau nước mắt cho Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly dứt khoát đẩy tay anh ra.
“Lúc em ở trong ngục, em chưa từng nghĩ anh sẽ thật sự lấy con trai để đổi mạng của em. Trước đây anh luôn cảm thấy Tam Tam làm phiền thế giới hai người của chúng ta, em tưởng rằng cùng lắm anh chỉ thấy bực mà thôi, không ngờ anh lại thật sự có thể vứt bỏ thằng bé. Anh còn nói với thằng bé những lời quá đáng như vậy, gì mà không cần thằng bé nữa, anh có thể không cần thằng bé nhưng em thì không thể!”