Người đó nhanh chóng mang thức ăn tới.
Nhất Nhiễm ngồi trước mặt Vân Mạc Dung, khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ mệt mỏi.
Chắc hẳn lần ra ngoài này cũng không thuận lợi mấy.
“Xem ra người nhà tôi cũng không phải dễ lừa gạt như vậy.” Vân Mạc Dung giễu cợt nhìn Nhất Nhiễm, đáy mắt cô ấy không có sự đồng tình hay thương hại, chỉ có duy nhất sự căm ghét mà thôi.
Cô ấy hận Nhất Nhiễm lợi dụng sự mềm lòng và đồng cảm của cô ấy mà lừa gạt.
Cô ấy thật lòng muốn làm bạn với Nhất Nhiễm, cũng không nghĩ tới từ đầu tới cuối chỉ là một trò lừa bịp!
Thấy sự lãnh đạm của Vân Mạc Dung, đáy mắt Nhất Nhiễm thoáng qua chút bi thương, ngay sau đó anh ta che giấu đi: “Vậy thì như thế nào? Còn không phải là chưa tìm được nơi này sao? Nơi này tôi đã cho người xây dựng một kho hàng trước thời hạn đủ chứa thức ăn và đồ dùng hàng ngày trong ba năm. Nơi này còn rất nhiều đất trống, có thể trồng ray, còn có đủ thuốc men và vũ khí. Chỗ này còn có máy phát điện có thể cung cung điện năng liên tục không ngừng mấy năm. Nếu như cần đồ gì có thể đi qua cầu treo để tìm. Coi như thật đến ngày hôm đó bị bọn họ phát hiện hành tung, chém đứt cầu treo, vậy thì chúng ta cùng ở lại chỗ này với nhau.”
Sắc mặt Vân Mạc Dung trong nháy mắt xanh mét.
“Hôm nay nghe nói em cũng không có ý định động đến cầu treo, rất tốt, em đúng là một cô gái thông minh. Biết chuyện vô ích thì sẽ không đi làm.” Nhất Nhiễm tán thưởng gật đầu với Vân Mạc Dung: “Tôi biết bây giờ em còn chưa tiếp thu được sự thật này, nhưng không quan trọng, em còn thời gian rất dài để chuẩn bị.”
“Anh!” Vân Mạc Dung tức giận không nói nên lời.
“Hề Hề sao rồi? Biết được tin tức tôi bị bắt cóc thì cô ấy nhất định là vô cùng lo lắng chứ?” Vân Mạc Dung không nhịn được hỏi.
“Đúng là rất lo lắng, nhưng cũng khá tốt.” Nhất Nhiễm cười khẽ: “So với thời điểm ban đầu mất tích ở bộ lạc, cô ấy rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Chắc hẳn cô ấy cũng biết tôi bắt cóc em là vì điều gì.”
Vân Mạc Dung bước lên nghênh đón ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Nhất Nhiễm, sau đó mất tự nhiên rời tầm mắt.
Cô ấy làm sao trả lời vấn đề này được?
Trả lời như thế nào?
Điều này không khác nào thừa nhận mình và Cố Hề Hề đã nói qua chuyện Nhất Nhiễm thích mình?
Trả lời nói không phải sao?
Vậy thì giải thích thế nào sự ổn định của Cố Hề Hề?
Phải biết rằng lúc ở bộ lạc, Cố Hề Hề vì việc Vân Mạc Dung mất tích mà biến đổi, gấp gáp hận không lên trời xuống đất được.
Nhất Nhiễm thông minh như vậy, làm sao có thể lừa gạt được?
Vân Mạc Dung không trả lời, nhưng Nhất Nhiễm cười khẽ, một lúc sau mới lên tiếng: “Hai chị em các người đều rất thú vị.”
Vân Mạc Dung liếc mắt sang bên khác không nói gì.
Nhất Nhiễm gắp thức ăn cho Vân Mạc Dung, nói: “Đây là thức ăn lần trước em nói qua, tôi đã cho người đem tới.”
Lúc này Vân Mạc Dung mới chú ý đến thức ăn trước mắt đều là thức ăn nổi tiếng của thành phố R.
Trước kia lúc cô ấy nói chuyện trời đất với Nhất Nhiễm, trong lúc vô tình cô ấy đã đề cập qua.
Không nghĩ tới anh ta lại ghi nhớ trong lòng.
Hôm nay anh ta mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy đi ra ngoài chỉ vì lấy thức ăn chính gốc này cho cô ấy sao?