“Vậy thì, cô có thể nói chuyện với tôi được không? Tôi thực sự rất buồn.” Lâm Phong điềm đạm nhìn Mộc Nhược Na.
“Được rồi.” Mộc Nhược Na hơn Lâm Phong vài tuổi, cô ấy thực sự coi anh ta như một đứa em trai, cũng không nghĩ nhiều, cô ấy lái xe trở về khách sạn, nhân tiện theo anh ta cùng đi về phòng.
Mặc dù tất cả đều là phòng tiêu chuẩn của khách sạn, nhưng dường như Lâm Phong dọn dẹp phòng rất tốt.
Nó không bừa bộn như các phòng của người trẻ khác.
Lâm Phong ngượng ngùng khi rót một cốc nước cho Mộc Nhược Na, nói: “Tôi đã quen với việc tự dọn dẹp phòng một mình, ngay cả khi tôi ở bên ngoài tôi cũng quen với việc gọn gàng, ngắn nắp.”
Mộc Nhược Na gật đầu, đặt đồ ăn đóng gói lên bàn, nói: “Tối nay anh cũng không ăn gì, nếu nửa đêm đói bụng, có thể ăn để lót bụng. Anh dù sao cũng là người nổi tiếng, bên cạnh cũng không có trợ lý gì đó, ngộ nhỡ bị paparazzi chộp được, cũng không tốt cho anh.”
“Ừ.” Lâm Phong có vẻ có chút ngại ngùng, chủ động cầm lấy túi giấy trong tay Mộc Nhược Na, để đồ ăn lên bàn: “Cô cũng chưa ăn, nếu không chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Mộc Nhược Na vừa định từ chối, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Phong, cô ấy không khỏi thở dài, mềm lòng mà gật đầu.
Nhìn thấy Mộc Nhược Na đồng ý, Lâm Phong lập tức rất vui vẻ, nói: “Tôi đi rửa tay.”
Mộc Nhược Na gật đầu.
Ngay khi cô định cầm nĩa lên và nếm g tắmthử hoa quả mua về, cô nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất rất lớn từ phòn, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của Lâm Phong.
“Lâm Phong? Anh sao vậy?” Mộc Nhược Na giật mình, không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài cửa phòng tắm bắt đầu gõ cửa: “Lâm Phong, anh không sao chứ?”
Giọng nói che giấu đau đớn của Lâm Phong từ trong phòng tắm phát ra: “Tôi không sao, tôi…aaa…”
Mộc Nhược Na đột nhiên trở nên lo lắng, cố gắng mở tung cánh cửa, hả, cửa không khóa.
Mộc Nhược Na chạy tới thì thấy Lâm Phong đang quỳ trên mặt đất, ôm lấy mắt cá chân đau đớn.
“Đây là sao?” Mộc Nhược Na giơ tay kéo Lâm Phong.
Lâm Phong tuy cao gầy, nhưng cũng không nhẹ cân, anh ta lấy sức dựa vào Mộc Nhược Na để đứng lên, đâu biết vết thương ở mắt cá chân khiến anh ta lại kêu lên đau đớn, thân thể co quắp, đột nhiên động vào công tắc vòi hoa sen trong phòng tắm.
Một tia nước phun qua người hai người.
Chỉ trong chốc lát, cả hai người đều ướt sũng!
Vốn dĩ họ ít mặc nên có thể thấy rõ đường cong cơ thể!
Lâm Phong chỉ cảm thấy mũi nóng lên, suýt nữa chảy máu mũi.
Lâm Phong nhanh chóng dời tầm mắt, giả vờ như không thấy gì, đau đớn nói: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi thực sự là một thứ rác rưởi, rửa tay thôi mà cũng ngã! Nhược Na, cô không cần giúp, tôi tự đi được.”
“Lúc nào rồi mà còn mạnh miệng?” Mộc Nhược Na đỡ cánh tay anh ta.
Khi ngón tay cô chạm vào eo Lâm Phong, Mộc Nhược Na không khỏi hiện lên một ý nghĩ, thực sự rất gầy!
“Tôi đỡ anh ra ngoài.” Mộc Nhược Na dìu Lâm Phong ra khỏi phòng tắm, đi đến ghế sô pha.
Không biết ai đã vấp vào ai, Mộc Nhược Na cảm thấy cơ thể mình như không trọng lượng, cả người cô ấy ngã xuống ghế sô pha.
Cô ấy vừa ngẩng lên, liền thấy được anh ta.