Nửa năm trước, Vệ Tử Ngọc hạ sinh một đứa bé trai, cũng chỉ nhỏ hơn Doãn Nhất Nặc một, hai tuổi mà thôi.
Bởi vì sức khỏe của Vệ Tử Ngọc không tốt cho lắm, thế nên cô ta chỉ ở nhà chăm con chứ chẳng mấy khi ra ngoài.
Hiện giờ, chắc là hay tin Cố Hề Hề quay về đây nên mới ẵm đứa trẻ cùng qua thăm.
Con trai của Doãn Tư Dược và Vệ Tử Ngọc tên là Doãn Ngự Trinh, cái tên này được chính Cố Hề Hề đặt cho.
Doãn Tư Dược rất thích cái tên này, khi đó đã quyết luôn đây là tên con.
Doãn Ngự Trinh rất khác với đứa con cả Doãn Ngự Hàm. Mặc dù chỉ mới sáu tháng tuổi, bé lại im lặng như một bé Phúc vậy, chẳng bù cho Doãn Ngự Hàm hồi bé giỏi nhất là trò dày vò người khác.
“Cục cưng ngoan ngoãn Ngự Trinh ơi, cho bác cả ôm một cái nào.”
Cố Hề Hề vừa trông thấy Doãn Ngự Trinh thì vội vã ẵm bé từ trong tay Vệ Tử Ngọc sang, nhìn Vệ Tử Ngọc hỏi han:
“Thân thể em đã khỏe hơn chưa?”
Vệ Tử Ngọc cười, trước hết là chào hỏi Doãn lão phu nhân, sau mới đáp lời Cố Hề Hề:
“Em tốt hơn nhiều rồi, chị dâu. Nhà cũng có giúp việc nên em không cần bận tâm nhiều.”
Cố Hề Hề ôm Doãn Ngự Trinh, để Doãn lão phu nhân nhìn một cái, bảo rằng:
“Nhìn bé con này, đúng là giống y đúc bố của cháu nó.”
“Ngự Hàm mà biết con lại ôm cháu nó, kiểu gì cũng tị nạnh cho mà xem.”
Doãn lão phu nhân vươn tay trêu Doãn Ngự Trinh một chốc, cười rất tươi:
“Vóc dáng bé tí hin thế này, đúng là khiến ai cũng muốn yêu chiều. Tử Ngọc, con có công lớn lắm đấy.”
Mắt Vệ Tử Ngọc hằn đỏ:
“Bà nội nói quá rồi ạ, đều là chuyện con tất phải làm mà ạ.”
Cố Hề Hề bảo:
“Thằng nhóc Ngự Hàm kia da dày thịt béo tâm tính như khỉ con, sao mà ghen tị vì mấy chuyện này được ạ?”
Nói xong, Cố Hề Hề để Vệ Tử Ngọc ẵm lại Doãn Ngự Trinh, còn dợm hỏi:
“Mà sao hôm nay em lại đến đây?”
“Em nghe chị dâu về rồi, nên mới cố ý bế Ngự Trinh qua đây cho chị xem bé một chút đấy ạ.”
Vệ Tử Ngọc dịu hiền đáp:
“Ngự Trinh thích nhất là bác gái của bé mà.”
Vệ Tử Ngọc vẫn luôn là người con gái thông minh như thế.
Cô ấy tường tỏ, rằng vận mệnh may rủi của con trai mình trong tương lai, đều dựa cả vào Cố Hề Hề.
Có thể được Cố Hề Hề coi trọng, tương lai của Doãn Ngự Trinh cũng sẽ không quá bết bát.
Doãn Ngự Hàm là anh họ, cũng sẽ vì sự xem trọng này của Cố Hề Hề mà bảo vệ Doãn Ngự Trinh nhiều hơn.
Cho nên, không phải tự nhiên mà lại dẫn theo con trai đến đây để chứng tỏ sự tồn tại. Mà đây là chuyện cần phải làm.
Doãn lão phu nhân đã lớn tuổi đến mức này rồi, làm gì có chuyện không nhìn ra?