Bà cả lập tức nói với người hầu; “Có nghe thấy hay không đấy? Còn không nhanh đỡ ông chủ về thay quần áo đi hả? Nếu để chậm trễ chuyện lớn các người cẩn thận với tôi!”
Nói xong, bà cả vung tay áo, nói với con trai mình: “Con đi xuống trước đi, một lát nữa bọn mẹ sẽ đến.”
“Được rồi.” Cậu cả nhà họ Khúc nhìn thoáng qua mẹ của mình, trao đổi ánh mắt một chút, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Chờ đến nửa giờ sau, vào lúc ông cụ Khúc lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, đã thay đổi một thân quần áo màu đỏ sậm, khí sắc vô cùng vui vẻ, tương tự với màu sắc và hoa văn trên bộ đồ đang mặc.
Cố Hề Hề nhìn thấy ông cụ Khúc này so với thời điểm xuất hiện mấy ngày hôm trước, hành động giống như càng thêm ngây dại, thấp giọng nói chuyện với Mặc Tử Huyên: “Cậu nói xem, ông cụ Khúc này hiện tại là đang bị ai khống chế đây?”
Mặc tử Huyên có chút ý tứ sâu xa nói: “Ai mà biết được chứ? Sợ là mấy đứa con cùng nhau liên thủ khống chế nhỉ? Mọi người đều có chút chờ không kịp rồi! Ông cụ sống quá lâu, mấy người con phía dưới ông ấy đều đã chờ không kịp.”
Còn không phải là chờ không kịp sao?
Người nhỏ nhất là cậu chín nhà họ Khúc đều đã ba mươi ba tuổi, cậu cả nhà họ Khúc chắc phải tương đương với tuổi bố cô ấy.
Còn không chịu chia gia tài, nếu vậy thì thật sự là không còn kịp rồi.
Ông cụ Khúc cứ như thế đã biến thành con rối, chỉ có điều ở trước mặt khách khứa vẫn muốn cố gắng làm ra điệu bộ thư thái vui mừng hạnh phúc vô cùng, phối hợp diễn kịch với vợ và các con của mình.
Cũng may xuất diễn của ông ta cũng không nhiều, đi ngang qua sân khấu xong thì rất mau đã được người đỡ về nghỉ ngơi.
Nhưng là nghỉ ngơi thật hay là nghỉ ngơi giả, cái đó cũng chỉ có chính bọn họ mới biết.
Các khách khứa đối với chuyện này cũng không quá quan tâm.
Phần lớn người trong bọn họ tới là để xem náo nhiệt, thuận tiện muốn xem thử một chút cuối cùng ai là người cầm quyền, quyết định tương lai hợp tác sau đó vẫn là đường ai nấy đi.
Xem đi, con người chính là thực tế như vậy, chính là bạc tình như vậy, chính là lạnh lùng như thế.
Trong tiệc mừng thọ có mời tới vài ngôi sao ca nhạc quốc tế đang nổi danh đến đây góp giọng, còn có mấy người diễn viên nổi tiếng đến đây chúc mừng.
Theo tiết tấu du dương của dàn nhạc, không khí tựa như vô cùng hài hòa.
Lúc này đây, có người nhanh chóng đi tới bên người Cố Hề Hề, nhanh chóng nói một câu bên tai Cố Hề Hề: “Trong một chốc nữa nếu có biến cố gì, lập tức đi đến căn phòng nhỏ thứ ba trong sân sau, dưới phòng nhỏ có một đường hầm.”
Người kia nói vô cùng nhanh, hơn nữa là dùng tiếng Tây Ban Nha để nói.
Sau khi nói xong, rất nhanh liền rời đi.
Tốc độ nhanh như vậy, phảng phất như nãy giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Đôi mắt Cố Hề Hề trầm xuống.
Xem ra, nhà họ Khúc thật sự muốn làm chuyện gì rồi đây.
Mặc Tử Hân cũng đã đi về hướng bên này, nói khẽ với Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên: “Chút nữa đừng đi lung tung.”
Cố Hề Hề cùng với Mặc Tử Huyên cùng nhau gật đầu.
Nhà họ Khúc có náo loạn , cũng không thể làm gì quá đáng, trừ phi là không muốn tiếp tục làm ăn.