“Lúc trước chi nhánh công ty của của bọn em đã từng tổ chức cuộc họp thường niên ở đây.” Dư Khiết giải thích: “Năm Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề tổ chức đám cưới, ông chủ tâm trạng không vui nên không đưa bọn em ra nước ngoài họp. Công ty quyết định tổ chức ở đây, mọi người tự lái xe đến đây. Về sau mới biết phong cảnh ở đây cũng rất đẹp nên một số cuộc họp lớn sau đó cũng được tổ chức ở đây. Thế nên em cũng khá quen thuộc với những khu nghỉ dưỡng ở đây.”
Tống Sĩ Triết nghe Dư Khiết nhắc đến Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề một cách khá bình thường, anh tò mò hỏi: “Tôi nghe đến Tập đoàn Doãn Thị từ lâu lắm rồi, hình như em có quan hệ khá tốt với bọn họ nhỉ?”
“Cũng tạm thôi, em và mợ chủ họ Doãn cũng coi như bạn bè. Cô ấy giúp đỡ tôi rất nhiều.” Dư Khiết đáp: “Em cũng chơi với trợ lý của cô ấy khá nhiều.”
“Mợ chủ nhà họ Doãn là người như thế nào?” Tống Sĩ Triết càng thêm tò mò: “Sau khi trở về nước Hoa, tôi thường nghe mọi người nhắc đến người phụ nữ này, hình như còn rất kính sợ.”
Dư Khiết gật đầu: “Đúng là kính sợ. Anh không hiểu hoàn cảnh xuất thân của cô ấy nên mới không cảm thấy vậy. Anh có biết nhà họ Vân ở tỉnh Y không?”
“Tôi có nghe nói qua, là một gia tộc thừa kế rất lớn mạnh.” Tống Sĩ Triết không ngần ngại khen ngợi: “Gia tộc họ có lẽ là thư viện hoàn chỉnh nhất trên thế giới, ở đó lưu giữ rất nhiều nền văn hóa đã biến mất.”
“Đúng vậy. Gia tộc nhà họ Vân có ba bảo vật là sách, thuốc và trà.” Dư Khiết bắt đầu giới thiệu cho Tống Sĩ Triết: “Những thứ này đều là loại đứng hàng đầu thế giới. Nhà họ Vân đúng là một gia tộc lớn truyền từ đời này sang đời khác. Nếu ngược dòng văn hóa lịch sử, có thể tới tận thời Xuân thu chiến quốc, lịch sử của gia đình này có thể có từ năm nghìn năm trước.”
Tống Sĩ Triết kinh ngạc: “Làm sao có thể như vậy được? Làm gì có thể lưu truyền lâu như vậy được? Lịch sử nước Hoa mới chỉ trên dưới 5000 năm.”
“Đúng vậy. Vậy nên tôi mới nói có thể tìm về 5000 năm trước.” Dư Khiết nói: “Bởi vì tổ tiên của họ Vân có khả năng xuất phát từ một bộ lạc nguyên thủy nào đó. Bởi vì thế hệ nào của nhà họ Vân cũng có những nhà chiêm tinh, mà bộ tộc nguyên thủy đó cũng có một thầy cúng. Tất cả đều có cùng một dòng dõi. Thế mới thấy nhà họ Vân có bề dày lịch sự đến thế nào?”
Lúc này Tống Sĩ Triết thật sự bị sốc.
“Mợ chủ của nhà họ Doãn là người của nhà họ Vân?” Tống Sĩ Triết hỏi, giọng nói có hơi run run.
“Đúng vậy, là con gái đầu của nhà họ Vân.” Dư Khiết khẳng định lại câu nói của Tống Sĩ Triết: “Và hiện tại cô ấy là người thừa kế duy nhất.”
Tống Sĩ Triết thật sự không còn gì để nói.
Bảo sao!
Bên ngoài có nhiều người lầm tưởng Cố Hề Hề trèo cao để leo được vào tập đoàn Doãn Thị nhưng không ai biết gia thế của cô lại khủng đến mức như vậy.
“Bây giờ Doãn Tư Thần và Hề Hề không có ở thành phố N. Một thời gian họ quay trở lại, anh có thể gặp được bọn họ. Hề Hề là một người rất giỏi nói chuyện. Chỉ cần không chạm vào giới hạn của cô ấy thì cô ấy có thể khoan dung với bất cứ ai.” Dư Khiết cười và nói: “Cô ấy nói sẽ mang cho emm một ít đồ tốt, vài ngày nữa là em sẽ nhận được rồi.”
Tống Sĩ Triết nhất thời không biết nói gì.
Hóa ra người phụ nữ anh thích lại mạnh mẽ như vậy.
Hai người vừa nói chuyện vừa lái xe vào khu du lịch.
Khắp nơi trong khu du lịch đều nhìn thấy những chiếc xe buýt du lịch.
Nhiều người xuống xe chụp ảnh tự sướng, không khí trở nên rất náo nhiệt.