Bạch bạch bạch bạch!
Mấy cái đèn lớn theo thứ tự sáng lên, chiếu sáng toàn bộ trang viên trong sân.
Cũng chiếu sáng đến đám khách quý ban ngày còn áo mũ chỉnh tề kia, lúc này lại là bộ dáng chật vật.
“Xin lỗi chư vị, các người còn chưa thể rời đi.” Rắn Độc mở miệng nói: “Trước khi ông cụ Khúc còn chưa được cứu ra, liền phải phiền toái chư vị ở chỗ này cùng nhau.”
“Cái gì? Chúng tôi dựa vào cái gì phải ở lại chỗ này? Chúng tôi chính là khách quý của nhà họ Khúc!”
“Đúng vậy đúng vậy! Bọn họ là người nào chứ? Dựa vào cái gì giam lỏng chúng tôi!”
“Nhà họ Khúc đây là có chuyện gì? Làm sao lại có lính đánh thuê? Tôi phải đi về, tôi không thể ngây ngốc ở chỗ này!”
“Ông cụ Khúc đâu rồi? Ông ta sao lại không ra giải thích một chút!”
Trong đám người ồn ào những âm thanh kháng nghị.
Khoé miệng Rắn Độc giương lên một nụ cười châm chọc.
Đám người có tiền này, xưa nay đều có thói quen ỷ vào việc mình có chút tiền diễu võ dương oai, đã đến lúc này còn không nhìn rõ tình huống sao!
Giờ phút này, lời bọn họ nói mới là giả.
“Im lặng, im lặng!” Rắn Độc cảnh báo đối với đám đông: “Nếu mọi người không chịu im lặng lại, tôi cũng chỉ có thể đút cho các người ăn đậu phộng!”
Hiện trường nháy mắt yên tĩnh.
Lúc này, có người run rẩy mở miệng hỏi: “Nếu chúng tôi đều phải lưu lại, vì sao bọn họ có thể rời đi?”
Tiếng nói vừa dứt, tầm mắt Rắn Độc cũng hướng tới nhìn qua Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân không sợ chút nào đối diện với Rắn Độc.
Rắn Độc thở dài một tiếng, nói: “Các người thật là ngu xuẩn! Tôi cũng rất muốn ngăn anh ta lại, nhưng mà là tôi không cản nổi! Như vậy đi, các người ai có thể cầu xin anh ta, chỉ cần vị tiên sinh kia nguyện ý mang theo các người rời đi, tôi liền tha cho các người đi, được không?”
Nháy mắt tại hiện trường một mảnh rối loạn, không ít người đều nhìn về phía Mặc Tử Hân, không ngừng kêu la lên: “Tổng giám đốc Mặc, cứu mạng! Chúng ta đều là người cùng một quốc gia! Anh không thể thấy chết mà không cứu!”
“Tổng giám đốc Mặc, tổng giám đốc Mặc, chúng tôi là những người có quan hệ nghiệp vụ với anh! Anh phải mang theo chúng tôi cùng nhau đi! Chúng tôi không muốn ở lại nơi này làm con tin”
“Tổng giám đốc Mặc, tôi nguyện ý đem toàn bộ sản nghiệp của nhà tôi đưa cho ngài, cầu xin ngài mang theo tôi một lần!”
“Tôi đã cùng với bố cậu quen biết đã lâu, cậu có thể nể tình mặt mũi bố cậu, mang theo tôi cùng đi được không!”
“Mặc Tử Hân, anh chính là đại diện của nhà họ Mặc, anh không thể thấy chết mà không cứu, nếu không mà nói, anh ở trong nước sẽ bị trừng phạt!”
Trong đám người có cầu xin, có uy hiếp, có ỷ vào quan hệ với bề trên mà thỉnh cầu.
Tóm lại, nháy mắt trong không khí đã náo nhiệt lên.
Rắn Độc vui vẻ cười ha ha, Mặc Tử Hân vẫn luôn không hé răng.
Rắn Độc gõ lên mui xe, nói: “Như vậy đi, nhóm người các người, chỉ có thể có ba người được đi theo anh ta. Các người tự quyết định đi!”