“Cẩn thận!” Trong giây tiếp theo, cô ta an toàn ngã vào vòng tay của một người.
Tiết Tuyết không ý thức được mà ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy một người có tướng mạo vô cùng thanh tú, đẹp đẽ, người đàn ông dung mạo tuyệt đẹp đó, đang giơ tay đỡ lấy mình.
Đẹp trai, thật sự quá đẹp trai!
Mặc Tử Hân vốn dĩ vô thức liếc nhìn đối phương, nhưng khi chạm vào khuôn mặt giống với đường nét của Cố Hề Hề, anh ta rõ ràng là sững sờ, nhất thời còn quên đẩy đối phương ra, cứ như thế mà ánh mắt ngẩn ngơ nhìn đối phương.
Cô ta, thực sự trông giống như Hề Hề mấy năm về trước.
Năm đó khi anh ta lần đầu tiên gặp được Hề Hề, cô cũng có ánh mắt này…
Lý Tư nhìn thấy Mặc Tử Hân nhìn người phụ nữ này đến đờ người ra như vậy, cơn ghen trong đáy lòng, tức khắc dâng trào.
Lý Tư tiến lên đẩy Mặc Tử Hân ra, cắn môi nói: “Anh Tử Hân!”
Mặc Tử Hân bị Lý Tư đẩy ra, mới có thể định thần lại, liền đỡ Tiết Tuyết đứng lên, nói: “Thực xin lỗi.”
Tiết Tuyết lập tức cúi đầu xuống một cách xấu hổ nói: “Không sao đâu, cô Lý cũng không phải cố ý, là do tôi không tốt, tôi đứng không vững, vậy nên mới chạm nhẹ đã ngã xuống.”
“Tiết Tuyết!” Lý Tư nhìn thấy Tiết Tuyết trắng trợn đổ tội cho mình, tức khắc cảm thấy lo lắng, lập tức quay sang giải thích với Mặc Tử Hân: “Anh Tử Hân, không phải vậy đâu! Là cô ta vu cáo hãm hại em, em căn bản không có chạm vào cô ta, là cô ta tự mình ngã xuống! Cô ta là người rất mưu mô, anh đừng tin cô ta!”
Tiết Tuyết từ trong lời của Lý Tư, cuối cùng đã xác định được thân phận của người này.
Hóa ra anh ta là Mặc Tử Hân.
Qủa nhiên là đẹp trai gấp mấy trăm lần mấy nghìn lần so với trong ảnh!
Dù năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng mà phong độ của anh ta vẫn không thua kém những chàng trai đôi mươi. Nếu có thể kết hôn với một người đàn ông như thế, cuộc đời này coi như là đáng giá rồi!
Tiết Tuyết ngay lập tức giả vờ dáng vẻ tươi vui, nói với Mặc Tử Hân: “Thì ra anh là tổng giám đốc Mặc. Tôi là người nhà họ Tiết, tên tôi là Tiết Tuyết. Bác của tôi mấy ngày trước, nhận được sự bảo vệ của anh, vậy nên tôi tiếp nhận mệnh lệnh của gia đình, đến đây trước để cảm ơn anh. Tổng giám đốc Mặc, tôi thật sự cảm ơn anh! Nếu không có anh, chỉ sợ là nhà họ Tiết của chúng tôi đã sụp đổ rồi!”
Mặc Tử Hân nghe xong, chỉ cười cười, gật đầu nói: “Cô Tiết không cần khách khí, cô sống ở đây có ổn không?” “
‘‘Mọi chuyện đều ổn.” Tiết Tuyết nở nụ cười rạng rỡ nói: “Ở đây, tôi cũng quen biết được không ít bạn bè, cô Lý Tư tuy đối với tôi có chút hiểu lầm, nhưng mà tôi tin rằng, chúng tôi nhất định sẽ có thể xóa bỏ hiểu lầm và trở thành bạn bè của nhau.”
Nói xong, Tiết Tuyết trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn về hướng của Lý Tư: “Cô Lý, cô nghĩ thế nào?”
Lý Tư nghe được lời nói đảo ngược trắng đen như vậy của Tiết Tuyết, tức giận đến nỗi đỉnh đầu muốn bốc khói, hận không thể xé nát miệng của người phụ nữ này ra, nhưng mà cô ta không thể, cô ta biết mình càng hung hăng càn quấy, thì càng giúp cho Tiết Tuyết trở nên đơn thuần vô tội.
Lý Tư chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi, vậy nên mong cô Tiết đừng tức giận mới đúng.”
“Đương nhiên là tôi không tức giận rồi.” Tiết Tuyết cười trả lời.
Mặt mày xanh nhạt của Mặc Tử Hân, hơi rũ xuống.
Anh ta đã từng ở trên chiến trường, đương nhiên không dễ bị lừa như vậy.
Cô Tiết này, xem ra, là đến vì anh ta.