“Cũng đúng.” Tiểu Vương gật đầu.
Lâm Phong và Mộc Nhược Na tựa người vào trên lan can ở mũi thuyền, cảm nhận gió đêm nhè nhẹ thổi, khỏi phải nói thoải mái đến mức nào.
Nhiệt độ ở trong núi vốn thấp hơn vùng đồng bằng bốn đến năm độ, bây giờ lại có gió thêm thổi qua, tiết trời rất mát mẻ.
Thoải mái hơn nhiều so với ở phòng điều hòa.
“Trước kia tôi từng quay một bộ phim điện ảnh chiếu mạng có kinh phí thấp.” Lâm Phong nhìn nhân viên của khu du lịch mặc trang phục cổ trang kia, khẽ nói với Mộc Nhược Na: “Tôi đóng vai phản diện, là một thư sinh phụ lòng, lừa gạt tiền tiết kiệm và trái tim của hoa khôi thanh lâu, sau đó vào kinh dự thi, kết quả thi trượt. Sau khi đi thi trở về, nhân vật thư sinh đó lừa gạt hoa khôi thanh lâu xoay cho thư sinh một số tiền lớn, sau đó thư sinh đó giết chết hoa khôi thanh lâu, cầm bạc trốn.”
Mới đầu biểu tình của Mộc Nhược Na rất bình thường, sau khi nghe xong, cô mở to hai mắt hỏi: “Cậu đã từng diễn kiểu nhân vật này?”
“Đúng vậy.” Lâm Phong lơ đễnh nói: “Lúc đó chỉ cần có vai diễn là được, tôi không kén chọn vai diễn gì cả, lúc đó tôi làm gì có tư cách chọn kịch bản chứ? Mặc dù vai diễn của tôi trong kịch bản đó là vai phụ, nhưng cũng có hơn hai mươi câu thoại, vì vậy tôi đã nhận được năm ngàn đấy!”
Mộc Nhược Na bật cười: “Xem ra lúc đó cậu rất nghèo.”
“Đúng. Đúng vậy, cực kỳ nghèo.” Lâm Phong rũ thấp mí mắt xuống, nói với Mộc Nhược Na: “Nếu một ngày nào đó, tôi lại trở thành người nghèo, cũng không thể quay phim, cũng không thể đặt chân trong giới giải trí nữa, Nhược Na, cô có còn làm bạn với tôi không?”
Mộc Nhược Na bật cười: “Cậu bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại nói những lời này? Lúc tôi biết cậu, cậu vừa mới nổi tiếng thôi đấy.”
Lâm Phong cũng cười theo: “Đúng vậy, thật ra mặc kệ tôi có tiền hay không đều kém hơn cô cả.”
Mộc Nhược Na giơ tay lên nhéo nhéo má của Lâm Phong: “Nhóc con, sao tự dưng lại như đưa đám vậy?”
“Tôi không phải là trẻ con.” Lâm Phong để mặc cho Mộc Nhược Na nhéo má mình, bướng bỉnh giải thích: “Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi! Tôi có chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
“Tối nay cậu lạ thật đấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Nhược Na nghiêm túc nhìn anh ta.
“Không có gì. Tôi nhìn thấy phong cảnh nơi đây, đột nhiên tức cảnh sinh tình. Nhược Na, tôi hứa với cô, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô, cũng sẽ không bao giờ phản bội cô.” Lâm Phong đột nhiên nắm lấy tay của Mộc Nhược Na, không để đối phương có cơ hội tránh né: “Cô tin tưởng tôi đi, có được không?”
Mộc Nhược Na cứ cảm thấy bầu không khí rất lạ.
Sao cách nói, vẻ mặt của Lâm Phong lúc này, cứ như muốn tỏ tình với mình vậy?
Không không không, chắc chắn là mình nghĩ sai rồi.
Sao cậu ấy có thể tỏ tình với mình được?
Chưa kể đến mình lớn hơn cậu ấy nhiều tuổi, mình luôn coi cậu ấy là em trai, chưa từng có suy nghĩ lung tung nào khác.
Chắc cậu ấy cũng nghĩ vậy, đúng không?
“Cậu ngốc à? Sao lại đột nhiên nói những lời này?” Mộc Nhược Na rút tay mình về, nói: “Tôi tin cậu là được, sao phải nghiêm túc như vậy làm gì? Quá dọa người.”
Lâm Phong nghiêm túc nói: “Bởi vì, tôi có dự cảm xấu, có lẽ sẽ có chuyện xảy ra.”
Mộc Nhược Na đang định hỏi là có chuyện gì xảy ra, đúng lúc thân thuyền hơi nghiêng đi, Mộc Nhược Na đứng không vững, ngã về phía vòng tay của Lâm Phong.