Thẩm phu nhân thấy Thẩm Khả Khả không đáp lại, trên mặt lập tức lúng túng, đành phải chào hỏi Đậu Miêu: “Đây là?”
“Chào Thẩm phu nhân, cháu họ Đậu, là đồng nghiệp với Tiểu Thẩm, phục vụ ở bên người Nhị tiểu thư Vân gia.” Đậu Miêu cầm theo rổ hoa quả một trăm đồng tiện tay mua ở bên đường, đưa tới: “Quấy rầy cô rồi.”
Doãn Tư Thần khẽ cười: “Xem ra trong khoảng thời gian này Tiểu A đã rất chăm chỉ rồi, một trợ lý có thể làm cho Hề Hề hài lòng cũng không khó chọn đến như vậy.”
Tiểu B cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, Tiểu A thật sự đã tốn rất nhiều công sức để suy nghĩ về vấn đề này.”
“Năm nay tôi sẽ thưởng gấp bốn lần lương cho mọi người.” Doãn Tư Thần là một vị chủ tịch phân biệt rất rõ ràng thưởng với phạt, đương nhiên lúc này anh sẽ không keo kiệt.
Nghe được câu này của anh thì những người khác thì cười rạng rỡ cảm ơn anh: “Cảm ơn chủ tịch!”
Sau những lời thông báo rõ ràng của Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần thì tin tức được công bố một cách vô cùng nhanh chóng.
Khi Thẩm Ngư biết được tin mình có thể nhận được một cơ hội học ở Học viện quý tộc của Tập đoàn tài chính Doãn Thị thì gần như đã khóc lên vì sung sướng, mừng đến mức muốn phát điên ngay tại chỗ.
Đây là cơ hội tốt nhất để vươn lên xã hội thượng lưu!
Thử nghĩ xem Thẩm Ngư là ai cơ chứ?
Là một doanh nhân nhỏ không có gì nổi trội.
Đừng nói đến việc tài sản chỉ vừa vượt qua 10 triệu, kể cả những người có tài sản hơn 100 triệu cũng chưa chắc đã có được cơ hội này đâu!
Mọi người nói rõ với Thẩm Ngư rằng lý do giao cho ông ta cơ hội này là vì con gái của ông ta, Thẩm Khả Khả, hiện đang là trợ lý riêng bên cạnh cô hai của nhà họ Vân!
Chính là vì danh phận này cô ấy mới cho nhà họ Thẩm một cơ hội!
Mãi cho đến lúc này, Thẩm Ngư người luôn coi thường con gái lớn của mình mới nhận ra rằng con gái lớn của mình, Thẩm Khả Khả, người chưa bao giờ dám nói lớn tiếng trong nhà, nay đã trưởng thành đến mức mà ngay cả ông ta cũng phải ngước nhìn rồi.
Khi Thẩm Ngư nghe được tin này, sắc mặt ông ta đương nhiên trở nên cứng ngắc, đặc biệt khó chịu.
Rõ ràng cô là đứa con mà ông ta ít quan tâm nhất, rõ ràng cô là đứa con bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, nhưng cô lại mang đến cho ông ta một bất ngờ to lớn như vậy.
Ngay cả khi ông ta không thích Thẩm Khả Khả đi chăng nữa thì lúc này ông ta cũng cần phải thể hiện ra dáng vẻ của một người bố.
Thế là Thẩm Ngư đã chủ động liên lạc với Thẩm Khả Khả và bảo cô ấy về nhà ăn tối.
Sau khi cúp điện thoại, gương mặt của Thẩm Khả Khả vô cảm, nói: “Nhìn xem, đây chính là ông bố cặn bã của tôi đấy! Khi tôi không có giá trị lợi dụng gì thì nói tôi là rác rưởi, là đồ vô dụng, tôi là đứa con gái đáng chết. Đến khi tôi có giá trị lợi dụng thì ông ta bắt đầu bày ra vẻ mặt của một người bố và yêu cầu tôi về nhà ăn tối!”
Tiểu Vương nắm chặt tay cô rồi nói: “Vì sự báo thù của chúng ta, cô hãy chịu đựng một chút!”
Đậu Miêu cười nói: “Nếu tôi cùng cô trở về thì bố cô có hoan nghênh chúng ta không?”
“Nhất định ông ta sẽ đón tiếp một cách nồng nhiệt.” Thẩm Khả Khả tự tin trả lời: “Trợ lý bên cạnh phu nhân chủ tịch Tập đoàn tài chính Doãn Thị, ông ta có thể không nịnh bợ sao?”
“Vậy thì dùng mỹ nhân kế một chút đi.” Đậu Miêu sờ sờ cằm mình, nói với Thẩm Khả Khả và Tiểu Vương: “Dạo gần đây ngày nào tôi cũng đắp mặt nạ. Hai người nói thử xem, khuôn mặt hiện tại của tôi đủ tiêu chuẩn để dùng mỹ nhân kế chưa?”